Nghe Linh Nguyệt Yêu Hoàng nói, Tô Nam mừng thầm trong lòng.
“Tuy nhiên… ta chỉ có thể cung cấp tám mảnh vỡ Yêu Nguyên, tám mảnh vẫn chưa đủ để cháu thăng lên bát giai, e rằng… cháu cần ít nhất hai mươi mảnh.”
Linh Nguyệt Yêu Hoàng lại nhắc nhở.
“Hai mươi mảnh sao…”
Tô Nam gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Cộng với mười bảy mảnh của Trọng Tình Yêu Tôn đưa, thiếu nữ có tổng cộng hai mươi lăm mảnh!
Thấy biểu cảm của thiếu nữ, Linh Nguyệt Yêu Hoàng không hề bất ngờ, bà biết Trà Quán chắc chắn cũng sẽ tìm kiếm mảnh vỡ cho thiếu nữ, giờ xem ra Trọng Tình Yêu Tôn cũng tìm được không ít.
“Nếu cháu có thể thuận lợi thăng lên bát giai, thì ta sẽ ủng hộ cháu làm chủ lực, tất nhiên, chắc chắn phải có cửu giai khác áp trận.”
Linh Nguyệt Yêu Hoàng suy nghĩ một chút, lại nói:
“Sau đây ta sẽ trở về tộc tổ chức đội ngũ, còn việc mở bí cảnh của Huyết Minh thế nào, thì giao cho Trà Quán, về mặt này các ngài mới là chuyên gia.”
Trọng Tình Yêu Tôn gật đầu:
“Được.”
Kể từ lần Tô Nam trốn thoát khỏi lâu đài Huyết Minh, Tô Cảnh đã đóng cửa đường hầm thông thương giữa Bí Cảnh Hắc Thiên và thế giới bên ngoài, Trà Quán hoàn toàn không có cách nào xâm nhập.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Trà Quán bó tay, chỉ cần khóa được vị trí bí cảnh, dựa vào nội lực của Trà Quán, vẫn có hy vọng nhất định để vào Bí Cảnh Hắc Thiên, chỉ là vì hiện tại cao tầng Trà Quán đa phần đều bị Huyết Yêu ở các nơi khác kiềm chế, nên mới không có tâm trí lo chuyện này.
Nhưng sau khi gặp Tô Nam, suy nghĩ của Trọng Tình Yêu Tôn đã thay đổi. Khi nhìn thấy tàn niệm của Cửu Vĩ Yêu Thánh, ông ta cũng vô cùng kinh ngạc. Và khi biết tin tức về Huyết Minh cũng như hậu thủ mà chính Cửu Vĩ Yêu Thánh để lại từ miệng đối phương, sự chấn động của ông ta chẳng kém gì Tô Nam, chỉ là dù sao cũng là lão quái vật sống lâu năm, lại là bạn cũ của Cửu Vĩ Yêu Thánh, giữ thể diện cho bản thân nên không biểu lộ ra ngay tại chỗ.
Nhưng qua chuyện này, Trọng Tình Yêu Tôn cũng hiểu rằng e là Tô Cảnh mới là mấu chốt của vấn đề, nếu có thể giải quyết sự tồn tại đang ám vào người Tô Cảnh, những Huyết Yêu khác e là cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Giây phút này, ông ta đã hạ quyết tâm điều động tinh anh, cho dù các nơi khác tạm thời thất thế, cũng phải giải quyết xong họa Huyết Yêu ở tỉnh H!
Tất nhiên, dù có phái bao nhiêu cường giả, chủ lực vẫn là Tô Nam, và bắt buộc phải là Tô Nam, bởi vì trên người Tô Nam có tàn niệm của Cửu Vĩ Yêu Thánh, mà Cửu Vĩ Yêu Thánh mới là cốt lõi thực sự để đối phó với kẻ đó.
Đây cũng là lý do Tô Nam kiên quyết muốn tự mình đấu một trận với Tô Cảnh, chỉ có như vậy, thiếu nữ mới có cơ hội để tàn niệm của Cửu Vĩ Yêu Thánh xâm nhập vào cơ thể ông ta.
Và cũng như vậy, Tô Nam là Cửu Vĩ Thiên Hồ, có cô ở đó mới có thể phát huy tối đa sức mạnh của Cửu Vĩ Yêu Thánh. Mà sự tồn tại của Cửu Vĩ Yêu Thánh, lại có thể kích thích tiềm năng huyết mạch của Tô Nam hơn nữa, khiến thực lực của cô tiến thêm một bậc…
Không chỉ vậy, trận chiến với Tô Cảnh bắt buộc phải là một chọi một, và diễn ra trong môi trường khép kín, bởi vì chỉ có như vậy mới đảm bảo sự tồn tại đang ám vào người Tô Cảnh sẽ không chuyển sang cơ thể khác sau khi thất thế…
Nếu để hắn chiếm được cơ thể của cửu giai khác, thì mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn. Theo lời Cửu Vĩ Yêu Thánh, kẻ đó có thể hấp thụ tinh thần lực của người bị chiếm xác để hồi phục sức mạnh linh hồn, chỉ cần có đủ cơ thể, thì rất khó đánh bại hắn.
Những chuyện này, Cửu Vĩ Yêu Thánh đã nói cho Tô Nam biết trong đầu, mà Trọng Tình Yêu Tôn vốn cũng rõ đặc điểm của kẻ đó. Còn về Linh Nguyệt Yêu Hoàng… thiếu nữ cũng đã kể những chuyện này cho bà nghe, chỉ là giấu đi sự tồn tại của Cửu Vĩ Yêu Thánh, quy tất cả công lao về tác dụng của huyết mạch Cửu Vĩ trên người mình.
Còn về việc tại sao Cửu Vĩ Yêu Thánh không muốn gặp Tô Linh Nguyệt, theo lời ông ta là không muốn để quá nhiều người biết đến sự tồn tại của mình, tránh gây thêm biến số.
“Gặp mặt thì sao chứ? Hữu Tô thị đã cắt đứt liên hệ huyết mạch với ta rồi, chỉ thêm xấu hổ mà thôi, hơn nữa cũng chẳng cần thiết, tiêu diệt hoàn toàn tên kia, nhiệm vụ của ta coi như hoàn thành.”
Cửu Vĩ Yêu Thánh nói trong ý thức của thiếu nữ với vẻ không quan tâm.
Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của ông ta, trong lòng Tô Nam lại cảm thấy phức tạp…
Cửu Vĩ Yêu Thánh, chỉ để lại một tia tàn niệm, mà tàn niệm khác với tàn hồn, nó dù lớn mạnh đến đâu cũng chỉ là tàn niệm, vĩnh viễn không thể phục hồi thành linh hồn hoàn chỉnh, một khi ước nguyện hoàn thành, cũng là lúc tàn niệm biến mất.
Kết cục của tia tàn niệm Yêu Thánh này đã được định sẵn từ lâu.
“Đã vậy, ta sẽ mau chóng trở về gia tộc xử lý việc này.”
Linh Nguyệt Yêu Hoàng nói.
Biết được âm mưu của Huyết Yêu từ Trà Quán, và biết được tung tích của Tô Cảnh, bà hiện tại đang nóng lòng muốn trở về Thanh Khâu tổ chức các việc liên quan, dù sao thời gian càng kéo dài, càng đồng nghĩa với nhiều biến số.
“Đúng rồi, suýt quên cái này.”
Đột nhiên, bà vỗ trán, đưa tay phải vào trong ngực, lấy ra một tấm thẻ sáng lấp lánh từ khe hở, cảnh tượng này khiến khóe mắt Tô Nam giật giật liên hồi.
“Cái này cho cháu.”
Bà đưa tấm thẻ cho Tô Nam, trên đó còn vương chút hơi ấm và mùi hương thoang thoảng.
“Đây là danh thiếp của ta, trên đó có số điện thoại của ta, có việc gì cứ liên lạc kịp thời.”
Tô Nam: "..."
Có cần phải show hàng thế không?
Đám đại lão này từ khi hiện đại hóa phong cách ngày càng sai sai rồi.
Đợi Tô Nam cất danh thiếp đi, Linh Nguyệt Yêu Hoàng liền cáo từ rời đi.
Và sau khi bà rời đi, trên người thiếu nữ lại lóe lên một luồng kim quang, bóng dáng Cửu Vĩ Yêu Thánh lại xuất hiện trong gác lâu.
Yêu Thánh tuấn mỹ nhìn theo hướng vị tộc trưởng Hữu Tô thị rời đi qua cửa sổ gác lâu, ánh mắt có chút thổn thức:
“Thật không ngờ, con hồ ly nhỏ năm xưa chỉ biết vẫy đuôi xin cá khô đi theo sau Đát Kỷ, giờ cũng đã trở thành một phương cự phách rồi.”
Tô Nam: "..."
Cá… cá khô?
Cái điểm này không biết phải "phun tào" (châm chọc) từ đâu…
“Hê, đã bốn ngàn năm rồi, còn nghĩ gì nữa? Mà này, chẳng phải ông luôn ẩn mình trong Yêu Đan sao? Chẳng lẽ còn không biết chuyện này?”
Trọng Tình Yêu Tôn bĩu môi.
“Khác nhau chứ, đó là trạng thái ẩn nấp, đây là đối mặt trực tiếp…”
Yêu Thánh lắc lư cái đầu.
“Đối mặt trực tiếp? Chẳng phải vẫn trốn vào ý thức của Tô tiểu hữu sao?”
Trọng Tình Yêu Tôn lẩm bẩm.
Nghe họ nói chuyện, lòng Tô Nam động:
“Yêu Thánh tiền bối, đã ngài luôn ở trong Yêu Đan, tại sao lại trơ mắt nhìn Hồ tộc chia rẽ?”
Cửu Vĩ Yêu Thánh im lặng một lát, thở dài:
“Tất cả đều là để đánh lạc hướng sự chú ý của người đó…”
Nhưng không ngờ Hồ tộc lại chia rẽ thật.
Tô Nam thầm bổ sung vế sau trong lòng.
Nói thì hay lắm, mọi chuyện đều do ông mà ra, ông có giỏi thì gắn lại cái Hồ tộc bị nứt làm đôi đi!
“Khụ khụ… đổi góc độ suy nghĩ mà… Tóm lại, Tô Nam, nhiệm vụ vĩ đại phục hưng Hồ tộc giao cho ngươi đấy.”
Cửu Vĩ Yêu Thánh vỗ vai thiếu nữ.
Tô Nam: "..."
Sao lại lôi cả tôi vào nữa?
Kế thừa Yêu Đan Cửu Vĩ không nhất thiết phải kế thừa sứ mệnh vĩ đại phục hưng Hồ tộc chứ? Tôi đâu phải hồ yêu chính thống.
Thiếu nữ vội vàng cầm chén linh trà trên bàn lên, uống một ngụm để trấn an tinh thần.
“Đúng rồi, Cửu Vĩ đạo hữu, trước khi Linh Nguyệt đạo hữu đến ông nói bà ấy là dì ghẻ của Tô tiểu hữu, chuyện này là sao? Chẳng lẽ mẹ của Thất Vĩ Yêu Vương Tô Cảnh là…”
Đột nhiên, giọng Trọng Tình Yêu Tôn mang theo chút ý vị hóng hớt.
Cửu Vĩ Yêu Thánh nhìn ông ta một cái, gật đầu:
“Đúng vậy, chính là như ông nghĩ đấy, mẹ của Tô Cảnh chính là đồ đệ ngốc của ta.”
“Phụt —”
Tô Nam phun ngụm linh trà trong miệng đầy đất.
Đồ đệ của Cửu Vĩ Yêu Thánh chỉ có một người…
Yêu Tôn, Tô Đát Kỷ.
