“Rắc rối?”
Tô Nam nhíu mày.
Cô mới vào không gian khí hồn của Thiên Hồ Khôi Lỗi chưa đầy mười lăm phút, chẳng lẽ sự thay đổi của pháp trận đã bị phát hiện?
Cũng không nên, cô đã che giấu rất kỹ, hay là người của Hội Đồng Trưởng Lão để phòng ngừa sai sót nên đã kiểm tra lần cuối?
“Đều không phải. Chỉ là Thiên Hồ Pháp Y là món thần trang cuối cùng ta rèn đúc khi còn sống, lúc rèn đúc ta đã thêm vào một số hiểu biết về thời gian, nên xuất hiện một vài khả năng đặc biệt…”
Cửu Vĩ Yêu Thánh nói.
Nghe lời ông ta, tim Tô Nam thót lại.
“Đặc tính thời gian?!”
“Đúng vậy, lấy không gian khí hồn mới hình thành này làm ví dụ, nếu ta cảm nhận không sai, hiện tại dòng thời gian ở đây so với bên ngoài là khoảng một trên hai mươi…”
Tô Nam: "..."
Biểu cảm của thiếu nữ sững sờ, sau đó biến đổi kịch liệt:
“Vãi chưởng! Nói vậy là đã trôi qua năm tiếng rồi?”
Năm tiếng… Tộc hội đã khai mạc được nửa ngày rồi!
Phải ra ngoài ngay! Cửu Vĩ Yêu Thánh nói cơ thể cô gặp nguy hiểm, e rằng tộc hội đã xảy ra biến cố!
Trong lòng lướt qua vô số ý nghĩ, Tô Nam mím môi, xách con bạch hồ lên:
“Yêu Thánh tiền bối…”
“Yên tâm, đã ra mặt rồi, ta tự nhiên sẽ không để ngươi thiệt thòi.”
Cửu Vĩ Yêu Thánh cười cười, sau đó gật đầu với bạch hồ:
“Sau này, cô ấy là chủ nhân mới của ngươi.”
Lời của Cửu Vĩ Yêu Thánh dường như mang theo một sức mạnh đặc biệt, sau khi khí hồn bạch hồ nghe lệnh của ông ta, đôi mắt vốn ngây ngô bỗng lóe lên linh quang, sự giãy giụa không ngừng cũng dần biến mất. Tô Nam ngạc nhiên phát hiện, sự thù địch của bạch hồ đối với mình vậy mà tan biến không còn dấu vết trong nháy mắt…
Sau đó, tiểu gia hỏa này thậm chí còn chủ động dâng lên ấn ký khí hồn.
Thời gian gấp rút, Tô Nam không hề do dự, trực tiếp mở rộng ý thức tiếp nhận ấn ký khí hồn, hoàn thành nghi thức nhận chủ Thiên Hồ Khôi Lỗi.
Và sau khi nhận chủ thành công, Tô Nam cảm thấy cả không gian khí hồn thay đổi trong nháy mắt, trở nên linh động hơn. Cùng lúc đó cô cũng cảm nhận được trong tâm linh mình xuất hiện một ý thức non nớt, ngây ngô, thân thiết, tò mò nhưng lại có chút e dè.
Đó là ý thức của Thiên Hồ Khôi Lỗi.
Giây phút này, Tô Nam phát hiện mình đã có quyền kiểm soát nhất định đối với không gian khí hồn. Chỉ thấy ý niệm cô khẽ động, cảnh tượng trước mắt bắt đầu mờ đi, cả người bắt đầu trở về thế giới thực.
Và trong lúc trở về, lời của Cửu Vĩ Yêu Thánh cũng vang vọng bên tai cô:
“Tô Nam, đợi ngươi giải quyết xong chuyện Đồ Sơn, chúng ta nói chuyện đàng hoàng một lần nhé. Có một số việc, ngươi cũng nên biết rồi.”
Trong lời nói, không hề lo lắng Tô Nam sẽ thất bại.
Trung tâm hệ thống thoát nước ngầm.
Không có sự phản hồi sức mạnh từ chủ nhân, cộng thêm việc thỉnh thoảng phải phân tâm bảo vệ cơ thể chủ nhân, Thần Kiếm Cửu Toàn liên tục bại lui trước sự tấn công của Chấp Hành Quan thứ ba, tình thế ngàn cân treo sợi tóc…
Cảm nhận sức mạnh trong cơ thể gần như cạn kiệt, trong lòng cô bé không khỏi dấy lên một tia cay đắng và tuyệt vọng:
Chẳng lẽ… Cửu Toàn ta hôm nay phải bỏ mạng tại đây sao?
Do ảnh hưởng của thời đại Mạt Pháp, cô bé không thể tự mình chủ động hấp thụ năng lượng từ thế giới bên ngoài để duy trì bản thân, mà một khi sức mạnh vốn có của Cửu Toàn cạn kiệt, cô bé sẽ không tránh khỏi việc rơi vào giấc ngủ say…
Và nếu cô bé không chống đỡ nổi, Tô Nam sẽ gặp nguy hiểm!
Thần Kiếm Cửu Toàn không muốn vì mất chủ nhân mà lại rơi vào giấc ngủ say lần nữa… Huống hồ qua tiếp xúc, cô bé cảm thấy thiếu nữ cũng khá tốt, một người một kiếm tính cách cũng coi như bổ sung cho nhau.
Còn về suy nghĩ của tên Huyết Yêu cửu giai này, cô bé cũng có thể nhìn ra, đối phương e là đã nhắm trúng cơ thể và huyết mạch của Tô Nam.
Tuyệt đối không thể để hắn đạt được mục đích!
Nhưng… cho dù ý chí kiên định đến đâu, Cửu Toàn cũng không thể thay đổi một sự thật, đó là sức mạnh của cô bé thực sự sắp cạn kiệt rồi…
Ánh sáng trên thân kiếm vàng kim ngày càng ảm đạm, sức mạnh và tốc độ cũng ngày càng yếu, tất cả đều lọt vào mắt Chấp Hành Quan thứ ba.
“Mọi chuyện kết thúc rồi.”
Giọng hắn mang theo sự đắc ý không thể kìm nén.
Nói xong, Chấp Hành Quan đột ngột vươn tay phải, cơ thể lao mạnh về phía trước, trở tay nắm lấy chuôi kiếm của Cửu Toàn.
Cửu Toàn chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh đáng ghét tràn vào cơ thể, cô bé muốn chống cự, nhưng đã không còn chút sức lực nào…
“Hê hê, Thần Kiếm Cửu Toàn, một trong ba đại thần khí… Đợi ta hoàn thành đoạt xá, sẽ quay lại dạy dỗ ngươi đàng hoàng.”
Tuy đã khống chế được Thần Kiếm Cửu Toàn, nhưng bảo vật cấp bậc này dù mất hết sức mạnh cũng không thể dễ dàng nhận chủ, nên Chấp Hành Quan thứ ba định hoàn thành đoạt xá trước rồi mới xử lý món thần khí bướng bỉnh này.
Thần khí không thể thu vào không gian trữ vật, nên sau khi thiết lập phong ấn cho Cửu Toàn, Chấp Hành Quan giắt nó vào thắt lưng, sau đó nhìn thiếu nữ ở trung tâm con rối với ánh mắt cuồng nhiệt.
Thiếu nữ Hồ yêu nằm yên tĩnh trên ghế điều khiển, đôi mắt nhắm nghiền, yên bình như một đứa trẻ đang ngủ say…
Làn da trắng mịn như tuyết non mềm như nước, dung nhan hoàn mỹ không tì vết phù hợp với thẩm mỹ của hầu hết sinh vật có trí tuệ, khí tức cao quý và bí ẩn lờ mờ tỏa ra… Ngay cả Chấp Hành Quan thứ ba kiến thức rộng rãi khi quan sát thiếu nữ ở cự ly gần cũng không khỏi cảm thán:
Đây quả thực là một cơ thể hoàn hảo.
Nhưng, sẽ sớm thuộc về mình thôi.
So với việc sở hữu huyết mạch đỉnh cấp như Cửu Vĩ Thiên Hồ, giới tính hay gì đó, hắn không quan tâm.
Nén xuống sự kích động và vui sướng trong lòng, Chấp Hành Quan thứ ba giơ tay lên, vươn về phía thiếu nữ…
Tuy nhiên ngay khi sắp chạm vào trán Tô Nam, cảm giác nguy hiểm được tôi luyện qua bao năm tháng chiến đấu khiến Chấp Hành Quan đột nhiên cảm thấy tim đập chân run, hắn không do dự, lập tức từ bỏ đoạt xá, đồng thời nhảy lùi lại phía sau…
“Rầm!”
Một tiếng nổ lớn.
Bàn tay phải bằng sắt của Thiên Hồ Khôi Lỗi đập mạnh xuống đất, chính ngay vị trí Chấp Hành Quan vừa đứng, mặt đất lún sâu xuống cả mét.
“Xì! Chuồn nhanh gớm.”
Một tiếng tặc lưỡi thất vọng vang lên, thiếu nữ từ từ mở mắt.
Cùng với tiếng ma sát kẽo kẹt, cả con rối từ từ đứng dậy, như một người khổng lồ, cúi xuống nhìn Chấp Hành Quan thứ ba đang kinh hãi tột độ.
Thiên Hồ Khôi Lỗi?!
Đồng tử Chấp Hành Quan hơi co lại, mang theo sự chấn động và hoang đường không thể che giấu.
Cô ta vậy mà tỉnh lại rồi…
Nhưng, sao có thể?
Không có chìa khóa làm sao cô ta khởi động được Thiên Hồ Khôi Lỗi?
Sau đó, ánh mắt hắn quét qua chỗ mình vừa đứng.
Cái hố sâu cả mét khiến Chấp Hành Quan rùng mình.
Sức mạnh lớn thật!
Mặt đất ở đây đã được xử lý đặc biệt, vốn rất khó phá hủy, để đề phòng không gian ngầm sụp đổ do dao động chiến đấu cửu giai, trước đó Chấp Hành Quan cũng thuận tay dùng yêu thuật cửu giai gia cố tạm thời, nhưng dù vậy, con rối vẫn có thể gây ra sức phá hoại lớn đến thế!
Đây là… sức mạnh cửu giai!
Lòng Chấp Hành Quan chùng xuống, kéo theo đó là sự không thể tin nổi:
Con rối cửu giai… vậy mà lại bị một Đại Yêu thất giai khởi động?! Cường độ linh hồn của cô ta đạt đến bát giai rồi sao?!
Sao cô ta thăng cấp nhanh thế?!
Khoan đã… chẳng lẽ số hồn lực đó đều bị cô ta nuốt chửng?
