Biến Thân Thành Cửu Vĩ Hồ Tiên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiểu Mục Sư Sao Lại Là "Bạch Nguyệt Quang" Của Nam Chính Bị Đuổi Khỏi Đội Cơ Chứ!

(Đang ra)

Tiểu Mục Sư Sao Lại Là "Bạch Nguyệt Quang" Của Nam Chính Bị Đuổi Khỏi Đội Cơ Chứ!

小v希

Sống ở thế giới này đã lâu, Letia vẫn luôn đinh ninh rằng đây chỉ là một thế giới giả tưởng phương Tây bình thường như cân đường hộp sữa. Còn cô, cũng chẳng qua chỉ là một mục sư bình thường trong một

40 56

Góc nhìn thứ nhất toàn tri

(Đang ra)

Góc nhìn thứ nhất toàn tri

gosogdolu; 고속도루

Và rằng thế giới sẽ đi đến hồi kết vào 10 năm sau.

620 4028

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

(Đang ra)

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

Inukai Anzu

Chúng tôi, có phải là có chút gì đó không ổn rồi không?

18 633

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2418

Tập 01 - Chương 354: Cạm Bẫy! Đây Là Cạm Bẫy!

Ngọc Đại Ủy vươn tay khẽ chạm vào cánh cổng ánh sáng trước mặt, bề mặt cổng lập tức gợn sóng như mặt nước.

“Cấu trúc ổn định, năng lượng không gian ôn hòa… Đây là đường hầm không gian do con người khai mở! Hơn nữa tối đa chỉ mới mười năm!”

Trong mắt bà lóe lên tia tinh quang:

“Đây là lối đi do ông ấy mở ra, xem ra ông ấy quả nhiên đã qua mảnh vỡ Thiên Giới này để tiến vào mảnh vỡ khác!”

Ngọc Đại Ủy suy nghĩ giây lát, lại triệu hồi một phân thân đi vào cổng ánh sáng thám thính trước.

Khoảng ba phút sau, cổng ánh sáng lóe lên, phân thân lui ra, nhập lại vào bản thể.

Nhận được ký ức từ phân thân, Ngọc Đại Ủy sáng mắt lên:

“Linh vật! Rất nhiều linh vật…”

“Quả nhiên là một mảnh vỡ Thiên Giới khác! Yêu Vương Tô Cảnh vậy mà lại chuyển hết đồ đạc sang bên đó, tài nguyên ở đây đủ để gây dựng nên một thế lực lớn rồi.”

Bà và Khanh Đảm Sinh nhìn nhau, đều thấy vẻ vui mừng trong mắt đối phương.

“Đúng là sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu ám hoa minh lại một làng!”

“Vào xem thử! Nhưng phải cẩn thận hành sự!”

Hai người nhanh chóng thống nhất ý kiến, lại lấy ra một Trận Đồ Dịch Chuyển Không Gian để lại bên ngoài cổng ánh sáng, thiết lập kết giới bảo vệ xong mới bước vào…

Cảnh tượng trước mắt đột ngột thay đổi, hai người Ngọc Đại Ủy phát hiện mình đang đứng trên một quảng trường trống trải.

Quảng trường được lát bằng bạch ngọc thượng hạng của Thiên Giới, chất đống đủ loại bảo vật, bảo vật tỏa ra linh quang, khiến hai vị yêu quái từng trải qua sóng to gió lớn cũng không kìm được thở dốc…

“Nhiều… nhiều linh dược quá…”

“Đây là linh toản (kim cương linh khí)… vậy mà lại là linh toản! Giới siêu phàm hiện tại còn lại mấy viên chứ?”

“Khoan đã, kia là Hóa Long Quả phải không? Đảm Sinh, cơ duyên của ông đến rồi!”

Hai người mừng rỡ, vội vàng tiến lên kiểm tra.

Tuy nhiên, ngay khi họ chạm vào bảo vật, lại vồ hụt…

Những bảo vật lấp lánh linh quang bỗng chốc vỡ vụn, hóa thành hư vô, như thể chưa từng tồn tại.

Biểu cảm của Ngọc Đại Ủy hơi ngưng trọng:

“Chuyện gì thế này?”

Đột nhiên, thần sắc bà căng thẳng:

“Không ổn, mau chạy đi! Đều là giả!”

Vừa dứt lời, cảnh vật trước mắt đột ngột thay đổi.

Dường như nhìn thấy cảnh tượng khó tin nào đó, Linh Ngọc Yêu hoa dung thất sắc, mặt cắt không còn giọt máu.

“Cô Nguyệt Yêu Vương… Huyền Cửu Chân Quân… Chuyện… chuyện này… sao có thể?”

“Chạy!”

Bà quay người, cùng Khanh Đảm Sinh một trước một sau lao về phía cổng ánh sáng…

Tuy nhiên ngay khi sắp chạm vào cổng ánh sáng, cánh cổng lại gợn sóng như mặt nước, rồi từ từ biến mất…

“Hỏng rồi!”

“Mau dùng trận đồ dịch chuyển!”

Khanh Đảm Sinh kích hoạt trận đồ dịch chuyển, nhưng trận đồ lại không hề phản ứng…

“Lá chắn ngăn chặn bước nhảy không gian…”

Ngọc Đại Ủy lẩm bẩm.

“Đây là… cạm bẫy…”

Chia tay với hai vị Đại Yêu, Tô Nam rút khỏi chủ vực Thiên Giới.

Thiếu nữ hơi thất vọng, nhìn Thiên Môn tàn phá phía sau, cười khổ:

“Cứ tưởng sẽ là một bữa tiệc lớn, ai ngờ lại thành ra thế này, ngay cả manh mối về bố cũng không tìm thấy.”

Nam Thiên do dự một chút, trả lời:

“Các mảnh vỡ Thiên Giới liên kết với nhau, nếu cha của Cửu Vĩ đại nhân thực sự có năng lực không gian mạnh mẽ đến vậy, thì rất có thể đã tiến vào mảnh vỡ khác rồi.”

Nghe lời nó, Tô Nam rơi vào trầm tư.

Nam Thiên… ngươi nói xem, nếu người dọn sạch mảnh vỡ chủ vực thực sự là cha ta, thì ông ấy dọn những thứ này làm gì?”

Tô Nam tuyệt đối không tin bố thiếu tài nguyên tu luyện, hơn nữa cách làm này cũng không phù hợp với tính cách người cha trong nhận thức của cô.

“Tiểu thần cũng không biết, chẳng lẽ là để phát triển thế lực? Ngoài phát triển thế lực ra, tiểu thần không nghĩ ra lý do nào khác. Ngài chẳng phải nói cha ngài là Yêu Vương của Hữu Tô thị sao?”

Tô Nam lắc đầu:

“Mối quan hệ giữa cha ta và Hữu Tô thị thực ra không tốt lắm, ông ấy thậm chí còn không muốn sống trong gia tộc…”

Suy nghĩ không có kết quả, Tô Nam đành thở dài bất lực…

“Thôi bỏ đi, đi tìm Quỷ Ngọc trước đã! Ngoài ra ta rất tò mò việc thu thập mảnh vỡ trang bị ở thao trường thế nào rồi.”

Dường như nghĩ đến chuyện phấn khởi, tâm trạng Tô Nam tốt lên đôi chút.

“Dù sao cũng là trang bị thượng cổ, dùng toàn nguyên liệu quý, chắc cũng bán được kha khá tiền!”

Thiếu nữ nhanh chóng đến thao trường.

Dù mới chỉ qua vài giờ, nhưng nơi đây đã thay đổi hoàn toàn, khắp nơi đều là hố và đất mới bị lật lên, như vừa bị ai đó cày xới vậy.

Mấy trăm tên Chiến Trường Thủ Hộ Linh vẫn đang cần mẫn làm việc, một góc thao trường đã chất đống “rác” cao như núi, nhìn qua cũng phải to bằng căn biệt thự ba tầng.

Nhìn linh quang tỏa ra bức người, Tô Nam theo bản năng nuốt nước bọt…

“Nhiều… nhiều quá…”

Thế nhưng thao trường mới chỉ được khai quật chưa đến một phần mười…

Tô Nam bỗng cảm thấy, mình dường như đã tìm được một kho báu không tưởng.

Hơi rén.

Dù có bán đồng nát, chuyến này e là cũng kiếm bộn tiền!

Cô suy nghĩ một chút, ra lệnh cho đám Thủ Hộ Linh:

“Bỏ thẳng vào bùa chú, đừng để những bảo bối này ở bên ngoài.”

Nếu trước đó hai vị Đại Yêu còn không để tâm, thì Tô Nam tin rằng bây giờ nếu để họ nhìn thấy, kết quả e rằng sẽ khác.

Tuy hai bên đã ký hợp đồng, nhưng hợp đồng không phải vạn năng.

Đạo lý không để lộ của cải, ở đâu cũng đúng.

Hiện tại thiếu nữ đã mặc định số mảnh vỡ này là của mình. Cô không định chia sẻ, mà định nuốt trọn một mình.

Ai bảo các người không mang theo trang bị không gian làm gì?

Khóe miệng Tô Nam khẽ nhếch lên.

Sắp xếp xong cho đám Thủ Hộ Linh, Tô Nam lại đến trước dòng sông Hoàng Tuyền ngăn cách Cửu U và Thiên Giới.

Nước sông cuồn cuộn, màu vàng đục ngầu, bờ bên kia chen chúc những vong linh và u hồn dày đặc, không ngừng gầm rú về phía thiếu nữ, nhưng lại không dám vượt qua Hoàng Tuyền nửa bước.

“Cửu Vĩ đại nhân… trên Hoàng Tuyền không thể bay, nước sông lại có thể hòa tan linh hồn làm rụng linh lực, linh hồn bình thường căn bản không chịu nổi, ngài định…”

“Bơi qua.”

Tô Nam nói.

Nam Thiên: "..."

Nó nhìn thiếu nữ như nhìn một kẻ điên.

“Bơi… bơi qua?! Ngài chán sống rồi à?!”

Trước đó nó chỉ nếm thử một ngụm nước sông, đã mất đi gần một phần ba sức mạnh tín ngưỡng, nếu không có Bí Cảnh Cảnh Lan chống lưng, Nam Thiên còn lâu mới dám liều mạng như vậy.

Vậy mà Cửu Vĩ đại nhân lại bảo muốn bơi qua?!

Dưới Trường Sinh Giả ai dám nói câu này? E là linh hồn sẽ bị hòa tan sạch sành sanh trong tích tắc!

Tô Nam nhìn Nam Thiên đang há hốc mồm với vẻ kỳ lạ, nói:

“Lúc ta giáng lâm xuống đây là rơi ngay vào Hoàng Tuyền, cũng là bơi từ bờ bên kia sang. Tuy tiêu hao tinh thần lực và yêu lực khá lớn, nhưng bơi qua bơi lại vài vòng vẫn không thành vấn đề. Ừm… nếu ngươi lo lắng thì lát nữa cứ trốn trong U Minh Như Ý đi, ta sang bờ bên kia rồi sẽ triệu hồi ngươi ra.”

Nam Thiên: "..."

Môn Thần giáp vàng hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn thiếu nữ với ánh mắt kinh nghi bất định.

“Bơi… bơi qua?! Ngài… ngài nói thật chứ?”

Tô Nam nhíu mày:

“Lừa ngươi làm gì?”

Nam Thiên: "..."

Môn Thần giáp vàng lại quan sát Tô Nam từ đầu đến chân một lượt thật kỹ, ánh mắt nhìn cô càng thêm kính sợ:

“Ngài… ngài thực sự chỉ là người thừa kế của Cửu Vĩ Yêu Thánh? Trước đó chỉ là một bán yêu nhân tạo chưa thức tỉnh?”

Tô Nam nhìn nó với vẻ khó hiểu, gật đầu.

Thần sắc Nam Thiên càng thêm khó hiểu.

“Không thể nào, chuyện này không thể nào, không khoa học chút nào! Chẳng phải bảo linh hồn của yêu quái nhân tạo yếu ớt hơn sao…?”

Môn Thần lẩm bẩm.

“Có vấn đề gì không?”

Tô Nam nhíu mày.

Nam Thiên do dự một chút, trả lời:

“Cửu Vĩ đại nhân, nói thế này nhé, người khác có thể không biết sự đáng sợ của Hoàng Tuyền, nhưng trong ký ức khôi phục của tiểu thần lại nhớ rất rõ, ngay cả siêu phàm giả cửu giai, rơi vào Hoàng Tuyền trong vài nhịp thở cũng sẽ thân tử đạo tiêu!”

Tô Nam nghe vậy, ngạc nhiên nhìn Môn Thần:

“Thật hay đùa đấy? Ngươi không nhớ nhầm chứ?”

“Tuyệt đối không sai nửa lời!”

Nam Thiên vẻ mặt nghiêm túc.

“Kỳ lạ…”

Tô Nam lẩm bẩm…

“Dù sao… ta cũng là bơi qua đây, ta cũng không biết tại sao, Hoàng Tuyền này không đáng sợ như ngươi nói, có lẽ qua mấy ngàn năm đã suy yếu rồi chăng.”

Nói xong, Tô Nam không giải thích thêm với Nam Thiên, mà đi thẳng ra bờ sông.

Suy nghĩ giây lát, lòng cô động, ngoại hình và khí tức lập tức thay đổi, trong nháy mắt hóa thành một vong hồn bình thường.

Ngọc Đại Ủy tưởng thiếu nữ sẽ dùng Hồn Linh Triệu Hoán mở đường, nhưng thực ra không phải. Có thiên phú Huyễn Hóa Tùy Tâm vô cùng mạnh mẽ, Tô Nam chỉ cần thay đổi hình tượng và khí tức bản thân là có thể khiến đám vong giả bờ bên kia mất hứng thú với mình.

Lúc mới đến Thiên Giới cũng vì bị giật mình nên thiếu nữ không nghĩ đến tầng này. Giờ thay đổi hình dạng, quả nhiên, đám vong linh vốn chú ý đến cô lập tức trở nên ngờ nghệch, dần dần tản ra…

Chẳng mấy chốc, bờ bên kia không còn bao nhiêu vong linh và u hồn lảng vảng nữa.

Tô Nam vô cùng hài lòng, cô gật đầu, nhảy xuống Hoàng Tuyền.

“Vãi chưởng! Cửu Vĩ đại nhân ngài làm thật đấy à!”

Nam Thiên sợ xanh cả mặt.

Sông suy yếu? Suy yếu cái con khỉ!

Vừa rồi một phần ba thần lực tín ngưỡng bảo vệ thần hồn của nó bốc hơi trong nháy mắt đấy!

Nó đang định ngăn cản, lại kinh ngạc há hốc mồm…

“Ơ… hả?”

Tô Nam xuống Hoàng Tuyền, nhưng không hề bị ảnh hưởng chút nào, chỉ là đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, dường như hơi ghét môi trường xung quanh.

“Cái… cái này…”

Nam Thiên lắp bắp.

Đã qua mấy nhịp thở rồi? Mà Cửu Vĩ đại nhân có vẻ vẫn khá thoải mái?

Chuyện này không khoa học!

“Còn ngẩn ra đó làm gì? Qua đây đi chứ!”

Tô Nam quay lại nhìn Nam Thiên, lườm nó một cái.

Nam Thiên: "..."

Thần sắc Môn Thần giáp vàng mang theo bảy phần hoang đường và ba phần đặc sắc, cảm thấy thế giới quan ngàn năm của mình bị đảo lộn.

Chẳng lẽ thể chất của Cửu Vĩ đại nhân có điểm gì đặc biệt?

Nó gãi đầu, nghĩ nát óc cũng không ra lý do, cuối cùng đành bỏ cuộc…

“Mau qua đây!”

Thiếu nữ lại giục.

Cô sắp bơi đến giữa sông rồi.

“Ưm… được…”

Nó gật đầu, thân hình lóe lên, hóa thành một luồng ánh sáng vàng quay về trong U Minh Như Ý trên người thiếu nữ.

Thấy Nam Thiên quay về, Tô Nam mới yên tâm quay người, bơi nhanh về phía bờ Âm Tào bên kia…