“Cũng giống như trà quán trước kia, thời gian hoạt động của sòng bạc ngầm mới này cũng là vào ban đêm, địa chỉ chi tiết có ghi trong bản nhiệm vụ.”
Xiêm La nói tiếp.
Tô Nam gật đầu, tiếp tục đọc xuống dưới, khi nhìn thấy địa chỉ của sòng bạc ngầm, cô không nhịn được thốt lên kinh ngạc:
“Khu phố cổ? Phố đèn đỏ?”
Nơi này để lại ấn tượng khá sâu sắc cho thiếu nữ, nhưng lại không mấy tốt đẹp... Lần trước cô cùng Đồ Thanh đến đó thăm Kim Tiền Thử am hiểu không gian yêu thuật, còn bị người đi đường không biết sự tình coi là... khụ khụ, thiếu nữ viện trợ (gái bán hoa)...
Dường như nhớ lại ký ức không mấy tốt đẹp, sắc mặt Tô Nam có chút khó coi.
“Không sai, chính là khu đèn đỏ. Nhiệm vụ của Đồ Tuyết Y chỉ là điều tra, truy tìm nguồn gốc của Mộng Ảo Tinh Linh, nếu đằng sau dính líu quá nhiều, không cần tiếp tục đi sâu, quay về trà quán báo cáo là được.”
Xiêm La cười híp mắt nhìn thiếu nữ có biểu cảm vi diệu, dặn dò.
Tô Nam nghe xong, gật đầu.
Đồ Thanh do dự một chút, vỗ vai thiếu nữ, vẻ mặt như gửi gắm “con gái”, dặn đi dặn lại:
“Tiểu Tuyết đứa trẻ này, tuy bình thường không nhìn ra, nhưng thực ra tính tình rất bướng bỉnh, điều tôi lo lắng nhất là khi nhiệm vụ gặp tình huống bất ngờ nó vẫn không chịu từ bỏ, cho nên Tô Nam... nhờ cả vào em đấy.”
“Yên tâm đi, em biết rồi.”
Tô Nam trả lời.
“Đúng rồi, mang theo cái này.”
Cuối cùng, Xiêm La lại lấy từ trong ngực ra một thiết bị quay phim nhỏ bằng cái cúc áo.
Tô Nam: ...
“Camera giám sát?”
“Không sai, đợi các em hoàn thành nhiệm vụ trở về, chúng ta cũng cần có căn cứ để đánh giá thành tích nhiệm vụ của Đồ Tuyết Y chứ.”
Xiêm La cười híp mắt nói.
Tô Nam nhướng mày, không nói gì thêm, nhận lấy, lặng lẽ cất camera cúc áo đi.
“Camera này được gia công thêm trên nền tảng công nghệ của Nhân tộc, khắc thêm pháp trận phòng thủ vi mô, chỉ cần là dao động chiến đấu dưới Tứ giai, đều không thể gây hư hại cho nó. Khi em theo dõi Đồ Tuyết Y, bật chế độ ghi hình lên là được.”
Xiêm La giải thích.
Tô Nam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Sau khi nhận nhiệm vụ, thiếu nữ rời khỏi trà quán.
Thời gian đã là hai giờ sáng, nhưng đối với đa số yêu quái, cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu.
Yêu tộc khác với Nhân tộc, chưa nói đến việc siêu phàm giả sau Tứ giai có thể không cần ngủ, đối với tuyệt đại đa số Yêu tộc ẩn cư trong thế giới loài người, ban đêm mới là thời gian hoạt động chính của họ.
“Âm Dương Kính, dò tìm vị trí của Tiểu Tuyết.”
Tô Nam vừa bước ra khỏi trà quán, liền ra lệnh cho Âm Dương Kính dò tìm vị trí của Đồ Tuyết Y.
Âm Dương Kính vốn là yêu khí hỗ trợ tích hợp khống chế và theo dõi, mặc dù hiện tại chỉ là hóa thân Ngũ giai, khoảng cách theo dõi có hạn, nhưng để theo dõi con hồ ly nhỏ ngốc nghếch vừa mới rời đi không lâu thì đã quá đủ rồi.
Sau khi sự kiện Thạch Yêu ở Bí Cảnh Cảnh Lan xảy ra, Tô Nam đã cẩn thận hơn, cô đã ghi lại khí tức của từng người bên cạnh vào trong Âm Dương Kính. Và lần này, vừa khéo có đất dụng võ.
Âm Dương Kính tự nhiên cũng không phụ sự kỳ vọng của Tô Nam, rất nhanh đã tìm thấy Đồ Tuyết Y đang di chuyển với tốc độ cao về phía địa điểm làm nhiệm vụ.
“Tiểu Tuyết đây là bật toàn bộ yêu lực sao? Tốc độ nhanh thế!”
Cảm nhận phản hồi tin tức từ Âm Dương Kính, Tô Nam không nhịn được tặc lưỡi.
Thực tế, con hồ ly nhỏ ngốc nghếch không chỉ nhanh, mà phương hướng tìm kiếm cũng vô cùng chính xác, điều này khiến Tô Nam vô cùng ngạc nhiên.
Xem ra, hai tháng huấn luyện mà thầy Đồ nói là thật. Kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác a! Tô Nam cảm thấy mình nên nhìn nhận lại Đồ Tuyết Y rồi.
Hít sâu một hơi, thiếu nữ hóa thành hình thái Cửu Vĩ Hồ, Cửu Vĩ Hồ là hình thái tối đa hóa yêu lực của Tô Nam, cũng là hình thái có tốc độ nhanh nhất của cô, mà đêm nay không trăng, màn đêm sâu thẳm càng cung cấp cho Tô Nam một tấm bình phong tự nhiên, giúp thiếu nữ bớt đi nỗi lo về sau.
Tất nhiên, cô vẫn không quên thi triển một ảo thuật lên bản thân, ẩn đi tám cái đuôi trong đó.
Cửu Vĩ Hồ bay nhanh qua lại giữa các tòa nhà, từng bước tiếp cận địa điểm làm nhiệm vụ, cô chọn đường chim bay, lại bật hết tốc lực, cho nên chỉ mất vài chục phút đã đến khu đèn đỏ phố cổ.
Khu đèn đỏ phố cổ, đây được coi là khu vực đặc biệt nhất của thành phố L, dù đã hơn hai giờ sáng, nơi này vẫn đèn đuốc sáng trưng, người đi đường trên phố cũng không hiếm gặp.
Chạy nhanh khiến Tô Nam hơi thở dốc, cô chọn một nơi vắng vẻ, nhảy xuống từ trên nóc nhà, sau đó chìm vào ý thức giao tiếp với Âm Dương Kính, bắt đầu dò tìm vị trí của Đồ Tuyết Y.
Tuy nhiên điều khiến Tô Nam bất ngờ là, rõ ràng Đồ Tuyết Y xuất phát sớm hơn mình, tốc độ lại nhanh, nhưng trong cảm nhận thì con hồ ly nhỏ ngốc nghếch này vậy mà lại vừa mới đi đến lối vào khu phố, hơn nữa còn dừng lại.
Con hồ ly nhỏ ngốc nghếch này đang làm gì vậy?
Suy nghĩ vài giây, Tô Nam lại hóa thành hình người, đồng thời nuốt viên Biến Hình Đan mà Đồ Thanh đưa cho cô trước khi đi, hóa thành dáng vẻ đàn ông kiếp trước.
Anh tuấn, đẹp trai.
Cô hoạt động tứ chi một chút, sau đó thong thả đi về phía vị trí của Đồ Tuyết Y trong cảm ứng.
Không sai, thiếu nữ định đường đường chính chính tiếp cận Đồ Tuyết Y.
Cảnh giới cao nhất của việc theo dõi, chính là kẻ theo dõi đứng ngay bên cạnh bạn nhưng bạn lại không biết người ta đến để theo dõi bạn.
Rẽ qua một ngã tư, cuối cùng Tô Nam cũng nhìn thấy bóng dáng Đồ Tuyết Y...
Sau đó ——
Cô kinh ngạc há hốc mồm.
Lối vào khu phố.
Một chiếc taxi đang bật đèn dừng ở đó.
Còn con hồ ly nhỏ ngốc nghếch Đồ Sơn đang đứng ngoài cửa xe, mỉm cười vẫy tay với tài xế, giọng nói ngọt ngào:
“Bác tài, cảm ơn bác nhé.”
Nói xong, cô ta đóng cửa xe lại.
Taxi từ từ lăn bánh, lao vút đi.
Tô Nam: ...
Biểu cảm của thiếu nữ vô cùng đặc sắc.
Vãi chưởng!
Tên này...
Lại là đi taxi đến...
Đi taxi đến...
Đến...
Con hồ ly nhỏ ngốc nghếch biết gọi taxi từ bao giờ thế?!
Hơn nữa còn là đêm khuya thế này!
Mình mệt sống mệt chết mạo hiểm bị phát hiện chạy bộ mười mấy cây số là vì cái gì?
Trong chốc lát Tô Nam cảm thấy chỉ số IQ của mình bị sỉ nhục và chà đạp...
Cả người cô không xong rồi.
Lúc này, chỉ thấy Đồ Tuyết Y vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, thở phào một hơi dài:
“Phù... cuối cùng cũng thành công, xem ra sổ tay sinh tồn ở Nhân Gian Giới của sư phụ vẫn rất hữu dụng.”
Tô Nam: ...
Nói xong, Đồ Tuyết Y lấy từ trong ngực ra một cuốn sổ nhỏ, vừa lật xem vừa lẩm bẩm một mình:
“Vậy thì... tiếp theo... ưm, tìm người hỏi đường! Hỏi đường...”
Đồ Tuyết Y ngẩng đầu nhìn sắc trời, cau mày:
“Đêm hôm khuya khoắt thế này... tìm đâu ra người hỏi đường chứ...”
Nói xong, con hồ ly nhỏ ngốc nghếch quay người lại, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Tô Nam đang đứng ở góc đường vẻ mặt ngơ ngác nhìn cô ta.
Tô Nam: ...
Thiếu nữ bỗng nhiên có dự cảm không lành...
Mắt Đồ Tuyết Y sáng lên trong nháy mắt, cô ta chạy như bay về phía Tô Nam đã hóa thân thành hình dáng kiếp trước, ngọt ngào gọi:
“Vị... chú này, cái đó, cháu có thể hỏi đường một chút được không? Xin hỏi Kim Nhạc Cung đi đường nào?”
Tô Nam: ...
