Dưới ánh trăng, khuôn mặt Văn Trúc trở nên dữ tợn, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào một “nam” một nữ đang ngồi bệt trên bãi cỏ phía xa.
“Hóa ra là các ngươi... Tiểu súc sinh của Thục Sơn, và con yêu quái nhỏ có tư chất tuyệt vời của Nguyệt Dạ Trà Quán!”
Nghe lời ông ta nói, Tô Nam hơi kinh ngạc.
Ông ta vậy mà lại biết lai lịch của mình! Hơn nữa ông ta làm sao biết được tư chất của mình?
Bỗng nhiên, trong lòng cô khẽ động, nhớ đến tấm thẻ bài mà nhà họ Văn phát...
Hành động của bọn họ, quả nhiên là có mục đích!
Nhưng mà... không cần nghĩ nhiều nữa, đã có Huyết Yêu tham gia vào chuyện này, thì sự việc không còn đơn giản nữa rồi!
Phải thông báo cho thầy Đồ bọn họ, thông báo cho những vị khách đến đây, và cả... Thục Sơn!
Huyết Yêu là kẻ thù chung, mọi bất đồng khác đều có thể gác lại. Đây cũng là nhận thức chung của hai giới Nhân Yêu.
Hàng ngàn suy nghĩ lướt qua trong đầu, Tô Nam đã có chủ ý.
“Chạy! Chia nhau ra mà chạy! Làm to chuyện lên!”
Cô vội vàng nói với Cảnh Tư Tư.
“Nhưng... nhưng tôi hết sức rồi... hay là... anh chạy đi.”
Cảnh Tư Tư nhìn Tô Nam, vẻ mặt vô tội.
Tô Nam: ...
Cô cắn răng, sau đó lấy từ trong ngực ra một tấm Hóa Phong Phù trung giai trung phẩm, xé nát trong nháy mắt! Sau đó vác Cảnh Tư Tư lên vai, xoay người bỏ chạy như một cơn gió...
Đó là tấm bùa chú Tô Nam mua để vào Bí Cảnh Cảnh Lan, nhưng chưa có cơ hội sử dụng. Hiệu quả của nó là gia trì cho người sử dụng Ngũ giai Hóa Phong Thuật, là vật phẩm cần thiết để chạy trốn. Mặc dù chỉ là Ngũ giai, nhưng tốc độ chạy trốn của nó có thể so sánh với Lục giai, cộng thêm việc tộc Gấu Trúc vốn không phải là Yêu tộc có sở trường về tốc độ, Tô Nam vẫn có một chút tự tin có thể cắt đuôi đối phương.
Tất nhiên... với điều kiện là tên Huyết Yêu Lục giai kia không ra tay!
Tô Nam một tay vác Cảnh Tư Tư đang kiệt sức, tay kia liên tục triệu hồi hồ hỏa ném vào hoa cỏ cây cối ven đường, đồng thời hét lớn:
“Cháy rồi! Cháy rồi!”
Cảnh Tư Tư: ...
Văn Trúc: ...
Trang chủ Ngọa Long Sơn Trang tức đến méo cả mũi, nhưng khi nhìn rõ hướng Tô Nam chạy trốn, sắc mặt ông ta hơi biến đổi. Đó là hướng chủ điện, cũng chính là nơi ở của đám người Thục Sơn!
“Không ổn!”
Ông ta lập tức hoảng hốt, cũng không quan tâm đến những chuyện khác, vội vàng vận hành toàn bộ yêu lực đuổi theo.
Cùng với tiếng hét của Tô Nam, cả sơn trang cũng dần dần tỉnh giấc sau giấc ngủ say.
“Chuyện gì vậy?”
“Cháy rồi à?”
“Mau nhìn kìa! Trang chủ hình như đang đuổi theo ai đó!”
“Bọn họ chạy về phía Thục Sơn rồi!”
“Ủa? Người bị vác đi kia trông quen quen... đó chẳng phải là ‘tiểu công chúa’ của Thục Sơn sao?!”
Có người mắt sắc nhận ra.
“Hình như đúng là vậy! Người còn lại có vẻ là khách ở Nghênh Tân Viên!”
Thấy ngày càng nhiều người bị đánh thức, sắc mặt Văn Trúc ngày càng khó coi.
Dường như... không có cách nào kết thúc êm đẹp rồi!
Bất luận thế nào, bắt bọn chúng lại trước đã!
Thân phận Huyết Yêu của Đặc sứ chắc vẫn chưa bị lộ, chỉ hy vọng những gì bọn chúng nghe được dưới hầm ngầm không nhiều...
Văn Trúc cắn răng, sau đó hét lớn:
“Người nhà họ Văn, cùng ta bắt trộm! Chặn hai đứa nó lại!”
Nghe lời ông ta, một bộ phận người nhà họ Văn thần sắc do dự, ánh mắt lóe lên, án binh bất động; một bộ phận khác sau khi do dự một chút, liền gia nhập đội quân vây bắt.
Thấy vậy, thần sắc Tô Nam cũng khẽ biến, cô suy nghĩ một chút, cũng hét lớn:
“Trang chủ nhà họ Văn! Cấu kết với Huyết Yêu, mưu hại Thục Sơn! Trang chủ nhà họ Văn, cấu kết với Huyết Yêu, mưu hại Thục Sơn!”
Mặc kệ ông ta có thực sự mưu hại Thục Sơn hay không, cứ chụp cái mũ lên đầu ông ta trước đã!
Nghe lời Tô Nam, những người chuẩn bị ra tay lập tức biến sắc, đại đa số đều kinh nghi bất định dừng lại...
Nếu chỉ có một mình Tô Nam thì còn đỡ, nhưng sau khi nhìn rõ Cảnh Tư Tư trong lòng cô, tất cả mọi người đều do dự.
Cô nhóc này ban ngày vẫn luôn đi dạo quanh nhà chính trong sơn trang, đa số mọi người đều đã gặp qua cô bé...
Toang rồi...
Nghe khẩu hiệu của Tô Nam, trái tim Văn Trúc lập tức lạnh toát...
Thần sắc ông ta thay đổi liên tục, sau đó càng thêm dữ tợn.
“Tiểu tạp chủng, lão tử (ông đây) cho dù thất bại, cũng phải kéo theo một kẻ đệm lưng!”
Ông ta thầm mắng một tiếng, sau đó dường như mở ra trạng thái bùng nổ nào đó, toàn thân phun ra một làn sương máu, sau đó đuổi theo với tốc độ nhanh gấp ba lần vừa rồi.
Cảm nhận khí tức phía sau đang nhanh chóng tiếp cận, trong lòng Tô Nam nóng như lửa đốt.
Tuy nhiên lúc này, cô vẫn còn cách chủ điện nơi người Thục Sơn ở vài trăm mét.
Đúng lúc này, ba luồng kiếm quang màu bạc từ trong chủ điện bắn ra, trong đó luồng sáng dẫn đầu là sáng nhất, bay nhanh nhất!
Tô Nam nhìn thấy, mắt lập tức sáng lên.
Là Doãn Giang Y của Thục Sơn!
Trong lòng cô vui mừng khôn xiết.
Cắn răng, Tô Nam dứt khoát tăng cường yêu lực, lao về phía hắn...
Ba Tứ giai đỉnh phong cộng thêm mình một Tứ giai trung kỳ có chiến lực ngang ngửa Ngũ giai, chắc là có thể quay lại chiến một trận với tên Lục giai rơm này rồi chứ?
Chỉ là... Doãn Thiên Tứ, Nguyên Thần đạo nhân Lục giai đâu?
Chẳng lẽ bị tên Huyết Yêu kia cầm chân rồi?
Trong lòng Tô Nam suy nghĩ miên man.
Hai bên nhanh chóng tiếp cận, cô đã có thể nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Doãn Giang Y.
Thấy Tô Nam sắp hội họp với đám người Thục Sơn, Văn Trúc cắn răng, trong nháy mắt rút ra chiếc quạt trúc màu xanh đen, quạt ra vô số phong đao (lưỡi gió) bạo ngược dài nửa mét, rít gào lao về phía Tô Nam.
Ngũ giai yêu thuật, Tật Nhận Phong Bạo!
Đám người Doãn Giang Y đồng loạt biến sắc:
“Dừng tay!”
Tuy nhiên đã quá muộn.
Phong đao đến trong chớp mắt, cảm nhận yêu lực cuồng bạo phía sau, Tô Nam toát mồ hôi lạnh.
Cô dùng hết sức ném Cảnh Tư Tư đang vác trên vai về phía Doãn Giang Y, sau đó xoay người lại, nhanh chóng rút Xích Phong Kiếm ra.
Cửu Vĩ Yêu Đan quay tít với tốc độ cao, yêu lực cuồn cuộn không ngừng tụ tập trên lưỡi kiếm trong tay cô, Tô Nam trong nháy mắt hóa thành tư thế bán yêu hóa, đồng thời quát lớn:
“Lưu Hỏa!”
Yêu lực trên người Tô Nam cuộn trào, bốn luồng kiếm khí lửa đỏ vàng từ Xích Phong Kiếm bay ra, chính là chiêu thức mới mà cô vừa học được: Lưu Hỏa Kiếm!
Mỗi một luồng kiếm khí, đều như có mắt bay về phía phong đao đang ập tới, kiếm khí và phong đao va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ dữ dội, sau đó tan biến...
Còn Tô Nam thì tay không ngừng nghỉ, cô vung vẩy Xích Phong Kiếm hết lần này đến lần khác, dựa vào nguồn cung cấp yêu lực vô tận từ Cửu Vĩ Yêu Đan, tung ra đủ năm lần Lưu Hỏa Kiếm, cuối cùng mới triệt tiêu được Tật Nhận Phong Bạo đang ập tới...
Còn Doãn Giang Y và mấy tên kiếm tu khác thì mắt chữ O mồm chữ A.
Yêu quái Tứ giai chặn được Ngũ giai yêu thuật do yêu quái Lục giai thi triển?!
“Cửu Trọng Phần Thiên Quyết?!”
Một tên kiếm tu không nhịn được thốt lên kinh ngạc.
Còn Doãn Giang Y thì đặt Cảnh Tư Tư xuống đất, ánh mắt lóe lên, lắc đầu:
“Không, hẳn là một loại kiếm pháp của Yêu tộc bắt nguồn từ sơn môn chúng ta —— Lưu Hỏa Kiếm!”
Tô Nam chặn được đòn tấn công, Doãn Giang Y và những người khác cuối cùng cũng đến bên cạnh “thiếu niên Hồ Yêu” đột nhiên biến hình này.
Bốn người đồng loạt giơ kiếm lên, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía trang chủ Ngọa Long Văn Trúc đang tức đến nổ phổi.
“Bạo Linh Thuật? Đây là yêu thuật của Huyết Yêu, Văn trang chủ, ông có gì muốn giải thích không?”
Doãn Giang Y trầm giọng nói.
Ánh mắt Văn Trúc lóe lên nhìn mấy người, ánh mắt ông ta dừng lại trên chủ điện phía sau mấy người, cắn răng, sau đó xoay người bỏ chạy...
Tuy nhiên ông ta vừa mới chạy được hai bước, một luồng linh lực khổng lồ bạo liệt đột nhiên giáng xuống hiện trường.
Một giọng nói già nua vang vọng bầu trời:
“Hừ! Dư nghiệt Huyết Yêu! Làm bị thương người của Thục Sơn, còn muốn chạy trốn sao?!”
Vừa dứt lời, một luồng kiếm khí như tia chớp từ trên đỉnh chủ điện đánh xuống, trong chớp mắt chém về phía Văn Trúc, dưới ánh mắt không thể tin nổi của ông ta, chém ông ta làm đôi!
“Doãn...”
Văn Trúc trừng mắt, sau đó từ từ ngã xuống...
