Chương 125: Sự tự cứu của Nora
Chương 125: Sự tự cứu của Nora
"Lại một lần bảy mươi năm.... cái này là chuẩn bị cho Thần đúng không."
Lorre ngồi trên ghế, cử động cánh tay một cách tượng trưng. Quả thực không có cảm giác mệt mỏi nào, sinh mệnh lực cũng không bị tiêu hao, xem ra đang ở trạng thái an toàn.
"Cổ Di Vật thiêu đốt sinh mệnh không có tác dụng lên người Thần đâu." Sheryl cười nhẹ, lấy khăn giấy lau sạch toàn bộ dung dịch hiển ma bám trên Cổ Di Vật.
Cổ Di Vật quan trọng nhất chính là cảm giác bí ẩn, không thể dễ dàng để lộ ra ngoài, cho nên miệng lưỡi của các nhân viên nghiên cứu Cổ Di Vật cũng phải cực kỳ kín kẽ.
"Không có tác dụng lên Thần sao?"
"Cổ Di Vật là tạo vật của nhân loại cổ đại, sinh mệnh lực của Thần rất đặc biệt, hoàn toàn khác với con người, nên không dùng được đâu."
"Thế thì hơi tiếc nhỉ......" Lorre vốn còn đang nghĩ biết đâu có thể để tàn hồn của Nora phát huy chút nhiệt lượng dư thừa, hút một ít sinh mệnh lực, nhưng xem ra không cần thiết.
"Có điều hiệu quả sau khi kích hoạt Cổ Di Vật này thế nào thì tôi không biết. Những đường vân ngưỡng giới hạn kia ngoài việc đảm bảo nó không tự ý kích hoạt, còn ngăn cản con người nghiên cứu về nó, cho nên nhất định phải nhớ kỹ, cứ coi nó như cánh tay bình thường mà dùng."
Sheryl ném chiếc khăn tay dính dung dịch hiển ma sang một bên, nhấn mạnh lại lần nữa.
"Được thôi."
Lorre thử kích hoạt một chút. Phải nói là Cổ Di Vật này tuy nhìn có vẻ cũ kỹ một chút, nhưng quả thực cực kỳ linh hoạt, gần như không khác gì tay người bình thường.
Người chế tạo ra thứ này chắc chắn là một bậc thầy giả chi, nếu không thì không thể làm tốt đến thế.
"Haizz, vừa nãy đúng là dọa chết người, cảm ơn nhé! Lát nữa chúng tôi sẽ thanh toán như bình thường." Lorre đứng dậy thở phào một hơi.
"Cảm ơn chị Sheryl." Eroshi cũng đứng dậy hành lễ với cô gái tóc tím đang ngồi trước bàn nghiên cứu.
Nhìn hai người trước mặt cung kính như vậy, Sheryl che miệng cười khẽ:
"Không cần khách sáo như vậy, hai người đã cứu tôi mà. Thời gian trước chúng ta còn ngày nào cũng đánh bài cùng nhau nữa! Tôi cũng đâu phải kẻ vô tình, qua cơn hoạn nạn là không nhận người quen."
"Gần đây nghe nói hai người sắp kết hôn rồi, ngày tháng đã định chưa? Đến lúc đó nhớ mời tôi đi uống một ly rượu mừng nhé."
Sheryl sắp xếp lại tài liệu trên bàn, đặt lên giá sách, sau đó xoay người nhìn về phía hai người.
"Ngày ấy à, cái này tạm thời chưa có. Tôi ở Lâm Đông Thành còn một người chị hai nữa, cũng là chị ruột của tôi, vẫn phải thông báo cho chị ấy một tiếng, có thể sẽ phải đợi một thời gian khá dài."
Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, chị hai (Chris) không đi cùng bọn họ đến thành phố Ven Biển. Nếu ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có mà đã tự ý kết hôn, Lorre đã có thể tưởng tượng ra đến lúc đó mình chết thế nào rồi.
Ước chừng ngay cả thi thể cũng không còn lại, hoàn toàn bị trói lên cái cây cổ thụ cong queo nào đó để xử tử.
Quan trọng nhất là không có lợi cho sự đoàn kết gia đình. Hắn và Eroshi lại chẳng có chuyện gì mờ ám, hoàn toàn không cần thiết phải lén lút kết hôn, hoặc là lén lút tổ chức lễ kỷ niệm.
"Anh còn có một người chị gái sao?"
"Ừ, chị ấy cũng làm nghiên cứu, có điều là nghiên cứu ma pháp, có thể hai người sẽ nói chuyện rất hợp đấy."
Lorre cúi đầu tự mình suy đoán. Trong đầu chị hai chứa rất nhiều kiến thức chuyên môn, hắn căn bản nghe không hiểu. Mỗi lần trò chuyện đều như có khoảng cách thế hệ, chỉ có thể nói mấy chuyện việc nhà, hơi dính đến mấy vấn đề chuyên môn khó nhằn là khiến người ta đau đầu, hoàn toàn không biết đang nói cái gì.
Nói đi cũng phải nói lại, chị hai khi nhìn thấy thư báo hắn sắp kết hôn thì sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Lorre thực sự rất tò mò. Gần đây nhiệm vụ tìm anh rể của hắn chẳng có chút tiến triển nào, không biết bao giờ mới có thể gả chị mình đi được.
"Đúng rồi, cái này có thể cô rất muốn gặp đấy."
Lorre lấy chai rượu nhỏ chứa Nora từ sau lưng ra, lắc lắc trước người. Dù tình huống có nguy cấp đến đâu, Lorre cũng không quên mang theo cái kẻ nguy hiểm lại phiền phức này bên người.
Hắn sẽ không dễ dàng cho Nora cơ hội chạy trốn.
"Linh hồn của Nora, tôi không biết cô có lời gì muốn nói hoặc có gì muốn hỏi không, có thể 'tra khảo' cô ta một chút."
Nora hôm nay ngược lại bình tĩnh một cách lạ thường, không có một tiếng động. Nhưng qua lần thăm dò trước, Lorre đã biết tên này ở trong nước cũng có thể nói chuyện.
Cho nên chắc là đang giả chết.
"Nora chưa chết sao? Khế ước của chúng tôi rõ ràng đã kết thúc rồi."
Sheryl không dám tin nói. Vừa nhắc đến Nora, đến giờ cô vẫn run rẩy toàn thân, từ trên xuống dưới đều đang kháng cự cái tên này.
"Nói chính xác thì tên này đã chết rồi, nhưng vẫn miễn cưỡng còn lại một hơi. Cũng không thể nói thế, phải nói là còn sót lại một chút tàn hồn."
Nghĩ lại cũng thấy mỉa mai, chỉ vài ngày trước thôi ả ta còn khiến bọn họ bó tay chịu trói, trốn trong phòng tắm không dám ra ngoài, lúc này chỉ còn lại một giọt máu.
Nhìn chai rượu nhỏ trong tay, Sheryl rơi vào trầm tư. Nora biến thành bộ dạng này quả thực khiến người ta hả giận, nhưng tên này còn có thể nói chuyện đúng là một chuyện tốt. Cô còn một chuyện muốn hỏi, là một chuyện vô cùng quan trọng.
"Nora, cha mẹ ruột của ta rốt cuộc ngươi có tìm được không."
Lông mày Sheryl nhíu chặt, nhìn chằm chằm vào bên trong chai rượu. Chỉ thấy giọt máu kia không ngừng khuếch tán trong nước, dần dần lan rộng ra, miễn cưỡng tụ lại với nhau.
"Ngươi phản bội ta, còn muốn ta giúp ngươi tìm cha mẹ ruột, có phải là quá tham lam rồi không."
Nora không hề giữ im lặng, ngược lại tinh thần khá cao, giống như đang bơi trong nước vậy.
"Là ngươi không tuân thủ giao ước trước. Ta làm người dẫn đường cho ngươi lâu như vậy, ngươi vừa không thả ta ra ngoài, lại không hề nhắc đến chuyện kia nửa lời. Nếu ngươi đã không thực hiện nội dung khế ước, tại sao ta phải thực hiện chứ?"
Quê hương của Sheryl vốn ở thành phố Ven Biển, chỉ là thuở nhỏ nơi này xảy ra lũ lụt nên bị lạc mất gia đình. Cô đi theo đoàn người lưu lạc phiêu bạt khắp nơi, mãi cho đến khi được Viện trưởng nhận nuôi mới tìm được chốn về.
Sau khi nhận được lời mời của Viện nghiên cứu Cổ Di Vật thành phố Ven Biển, nội tâm cô rất kích động, chỉ là sự đời không như ý muốn, trải nghiệm khi trở lại quê hương khác xa so với tưởng tượng của cô.
Nghe cuộc đối thoại của hai người này, cuối cùng Lorre cũng hiểu tại sao Sheryl lại ký kết khế ước người dẫn đường hoàn toàn tự nguyện. Thông thường trước khi ký khế ước, Thần linh và con người đều sẽ đặt ra điều kiện.
Năm xưa điều kiện hắn đặt ra với Eroshi là Eroshi phải nghe lời hắn, sau đó hắn giúp tìm lại di vật. Cũng chính vì làm được rồi, khế ước mới chính thức được thực hiện.
"Khế ước là do Thần định ra, chuyện ta đồng ý với ngươi tự nhiên sẽ làm được. Ta từng đồng ý sẽ dùng năng lực giám định huyết thống tìm cha mẹ cho ngươi."
"Nhưng ta đâu có đồng ý với ngươi là bao giờ tìm được. Có thể là một trăm năm, hai trăm năm, thậm chí là một ngàn năm. Những khoảng thời gian này đối với Thần mà nói chẳng đáng nhắc tới."
"Khá lắm, đúng là kẻ thích dùng chùa (Bạch phiêu quái)." Khóe miệng Lorre khẽ giật giật.
Nghe cứ như đang lợi dụng lỗ hổng (bug) vậy, liên tục lùi ngày thực hiện lại, lùi mãi cho đến khi người ta chết rồi, khế ước tự động giải trừ, đúng là thâm độc.
Khi ký khế ước vẫn phải sáng mắt lên mới được. May mà người ký khế ước với hắn là nữ thần Eroshi thiện lương xinh đẹp tốt nhất thiên hạ, nếu không chắc chắn bị tính kế rồi.
"Thực ra ta biết cha mẹ ngươi đang ở đâu, muốn ta nói cho ngươi biết không?"
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
