Chương 15: Tôi biết cô muốn hỏi gì
Chương 15: Tôi biết cô muốn hỏi gì
Sau buổi kiểm tra thực chiến, làn sóng thắng lợi không mạnh mẽ như tưởng tượng. Những người không hiểu về ma pháp xạ kích sẽ không thể nhận ra Thập Bát Liên Tinh (18 mũi tên liên hoàn) là chuyện hoang đường đến mức nào.
Đối với khán giả, việc hắn có thể thắng đã là một chuyện lạ, còn các Hiền giả quan sát trận đấu nghĩ gì thì Lorre không đoán nổi.
"Lorre cố lên!"
Trở lại khán đài, cô gái ngốc nghếch kia vẫn đang thực hiện lời hứa, dù trận chiến đã kết thúc rồi...
"Tôi về rồi đây!" Lorre đến bên cạnh Eroshi, vỗ nhẹ lên vai cô.
Eroshi giật nảy mình, như người đang ngủ say bị ai đó lay tỉnh, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Tiếng cổ vũ dừng lại, cô ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn. Cô gái dường như nhận ra mình đã khóc rất nhiều, liên tục dùng mu bàn tay quệt đi những giọt nước mắt nơi khóe mi.
Kẻ bắt nạt cô đã ngã xuống đất, chỉ trong chớp mắt, cái bóng dáng khiến người ta sợ hãi đã bị đánh tan.
"Khụ khụ..." Eroshi quay người, há miệng định nói gì đó, nhưng ngay lập tức ho sặc sụa, giọng cô đã khản đặc rồi.
"Ngài Lorre..."
"Suỵt!"
Lorre đưa ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi, ngăn cô lại: "Cổ họng của cô cần được nghỉ ngơi." Hắn xoa đầu cô gái, "Tôi biết cô muốn nói gì."
"Cô muốn hỏi tôi có bị thương không, đúng chứ?"
"Yên tâm đi, không có."
"Cô muốn hỏi tiếng cổ vũ của cô có tác dụng không, đúng chứ?"
"Rất hữu dụng, đó là âm thanh nhiệt huyết nhất, phấn chấn nhất mà tôi từng nghe, cảm ơn cô."
Nước mắt cô gái đã khô, tiếng nấc nghẹn cũng ngừng lại. Cô nhìn chằm chằm vào mắt hắn, gật đầu, cơ thể không còn run rẩy như trước nữa. Sự bình yên ngắn ngủi mà chiến thắng mang lại tạm thời xua tan đi đám mây u ám trên khuôn mặt cô.
Đó chính xác là những gì cô muốn nói.
Cô ngơ ngác nhìn đám người khiêng Furo đang bất tỉnh rời khỏi hội trường, cục máu bầm tích tụ trong lòng dường như đã tan đi đôi chút.
Người dẫn lối của cô cũng là một người nói được làm được.
Tất nhiên, câu quan trọng nhất Lorre không quên. Hắn ghé sát tai cô gái, thì thầm: "Cô vẫn còn lo lắng về di vật đúng không? Yên tâm đi, tôi chắc chắn cô ta sẽ không phá hủy nó đâu."
"Ngài Lorre giỏi quá..." Hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến đỉnh đầu Eroshi tê rần.
Cô đang nghĩ gì, đang lo lắng điều gì đều bị đoán trúng hết.
Ngài Lorre cái gì cũng làm được, cái gì cũng đoán được, so với ngài ấy, cô giống như một kẻ ngốc chẳng biết gì cả...
"Đợi cuộc thi kết thúc, lấy được kết quả rồi chúng ta sẽ đi."
"Vâng!"
Vỗ vỗ vào chiếc ghế trên khán đài, Lorre ngồi xuống.
Hắn đã sỉ nhục Furo thậm tệ, biến cô ta thành kẻ trọc đầu. Đợi khi tỉnh lại, chắc chắn đối phương sẽ tức đến phát điên, chuyển từ việc trêu đùa hành hạ Eroshi sang điên cuồng trả thù hắn.
Di vật là vũ khí lợi hại nhất để thao túng Eroshi, cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Mọi chuyện còn lâu mới kết thúc, hay nói cách khác, đây mới chỉ là bắt đầu.
Trước khi làm tất cả những chuyện này, hắn đã tính toán kỹ rồi. Hắn đã chứng minh cho Eroshi thấy Furo không phải là không thể chiến thắng.
Nhưng nếu cô gái lại một lần nữa đối mặt với mối đe dọa, cô sẽ lựa chọn thế nào?
Lần tới, hắn muốn cho Eroshi một cơ hội, một cơ hội tự mình tham gia vào việc đánh bại mối đe dọa, chứ không chỉ ngồi trên khán đài hô cố lên.
Mọi việc đều cần tiến hành từng bước một, đã bước được bước thứ nhất, Lorre tin sẽ có bước thứ hai.
Trong cuộc chiến giành thần vị trong tương lai, họ còn phải đối mặt với nhiều kẻ thù khó nhằn hơn nữa, lại còn bị lời nguyền ác linh quấy nhiễu, một nữ thần yếu đuối sẽ rất khó đi đến cuối cùng.
Tuy nhiên, những chuyện này hiện tại không phải là trọng tâm.
Kết quả kiểm tra của Học viện Ma pháp chưa bao giờ phải đợi lâu, chỉ cần tất cả mọi người kết thúc thực chiến là sẽ công bố.
Cuối cùng cũng có thể đến Viện Hiền Giả lĩnh tiền rồi (ノ∇︎〃)
Thời gian trôi qua rất nhanh, bài kiểm tra thực chiến giống như đấu trường La Mã cổ đại vậy, rất kích thích, đây là cảnh tượng khó thấy ở Lam Tinh.
Đặc biệt là xem hai nữ sinh sử dụng ma pháp cường hóa cơ thể túm tóc nhau, tuy chỉ ngắn ngủi mười lăm phút nhưng cảnh xuân lộ ra cũng đủ khiến các thiếu niên hừng hực sức sống đỏ mặt tía tai.
Có điều hay thì hay thật, nhưng sau khi kiểm tra xong rất ít người ở lại đây.
Chẳng bao lâu sau, khán đài đã thưa thớt, chẳng còn mấy người.
"Cuối cùng cũng xong..." Sau khi nhận được kết quả, Lorre bước ra khỏi Viện Hiền Giả. Vốn dĩ điểm lý thuyết ma pháp của hắn đã rất cao, giờ điểm thực chiến lại tăng vọt.
Vinh dự thăng hạng lên vị trí thứ 23 toàn khối. Đây là do các Hiền giả vẫn còn nghi ngờ về ma pháp xạ kích của hắn nên chấm điểm bảo thủ, nếu không còn có thể cao hơn nữa.
Có thành tích rồi, thư ký rất dễ nói chuyện, tiền trợ cấp cũng dễ dàng đến tay. Ký túc xá đặc biệt sẽ được sắp xếp sau ba ngày nữa, cuối cùng hắn cũng không cần ngủ ở phòng chứa đồ nữa rồi.
"Khụ khụ..." Eroshi ho khan hai tiếng thật sâu sau lưng hắn. Đã lâu như vậy rồi mà cổ họng cô gái vẫn rất khó chịu.
Một người ngày thường nói năng nhỏ nhẹ mà phải gào thét đến xé lòng như vậy quả thực là một việc rất khó khăn.
Giống như dùng card đồ họa cổ lỗ sĩ để chơi game AAA vậy, không bốc khói đã là may mắn lắm rồi.
"Đi mua chút hoa quả ăn nhé." Lorre ôm túi tiền vừa nhận được, chỉ về phía xa, hào hứng dẫn đường.
Hai mươi đồng vàng, ở thế giới này đã là một khoản tiền lớn, huống chi đây còn là tiền vàng của Đế quốc Sylonia.
Độ tinh khiết của tiền vàng các quốc gia ở thế giới này không giống nhau, tiền vàng của Đế quốc Sylonia chắc chắn là được ưa chuộng nhất, độ tinh khiết rất cao, rất được săn đón.
Giá trị trên thị trường ít nhất cao hơn 1/4 so với tiền vàng của các đế quốc khác.
Hoa quả ở thế giới này khá đắt đỏ, vừa khéo nhân cơ hội này xa xỉ một phen.
Tản bộ trên con đường được thắp sáng bởi đá đom đóm lửa, dưới ánh sáng mờ ảo, những ô cửa kính màu xung quanh tựa như tấm gương, phản chiếu mờ nhạt bóng dáng hai người.
Cô gái tóc trắng không nói được lời nào tò mò nghiêng đầu nhìn về phía xưởng chế tác kính màu. Cô đứng bên cạnh Lorre trông thật nhỏ bé, chỉ cao đến ngực hắn mà thôi.
Hóa ra mình thấp thế này sao? Lần đầu tiên Eroshi nghi ngờ về chiều cao của mình, trước mặt ngài Lorre, cô thực sự trông giống như một đứa trẻ.
"Mua táo nhé, Eroshi cô đã ăn táo bao giờ chưa?" Lorre đi phía trước lầm bầm, quay người nhìn cô, vẻ mặt rất thư thái.
Táo? Là loại quả đỏ đỏ đó sao? Eroshi lắc đầu, khàn giọng trả lời: "Chưa..."
Nhưng trước đây cô từng ngửi qua, mùi hương mang lại cảm giác rất dễ chịu, chắc là ngọt lắm nhỉ.
Trước kia cô rất thích ngậm bánh mì khô trong miệng lâu một chút, như thế sẽ có vị giống như đường, rất ngon.
Rất nhanh hai người đã đến cửa hàng hoa quả của Học viện Ma pháp.
"Chào cậu em, mua táo cho bạn gái à?" Nhân viên bán hàng rất biết điều, có lẽ gặp nhiều người trẻ tuổi rồi, vừa bước vào đã chào hỏi hắn.
Đây mới là người bình thường chứ, ai như bà chị Cris nhìn họ thành cha con, đúng là kỳ quặc.
Tuy Eroshi trông rất non nớt, mang lại cho người ta cái cảm giác như bản án "ba năm kịch khung", nhưng hắn cũng rất trẻ mà!
<Chú thích:"Ba năm kịch khung" (三年最高封顶): Đây là cách nói lóng của cư dân mạng, ám chỉ khung hình phạt cho tội danh quan hệ với trẻ vị thành niên (Loli)>
Nhìn thế nào cũng không giống cha con được chứ.
Bạn gái... Eroshi xấu hổ rụt đầu vào trong mũ. Trước đó Lorre từng tỏ tình một lần, cô cũng đã đồng ý rồi.
Cái này có tính không? Tuy là nói đùa, nhưng họ cũng được coi là bạn trai bạn gái trên danh nghĩa lời đùa.
Đến tận hôm nay cô cũng ngại không dám hỏi xem lúc đó Lorre có nghiêm túc hay không.
Chuyện này cứ như đã lật sang trang vậy, trước đó cô còn cho rằng mình không xứng.
Nhưng hôm nay Lorre đã dùng hành động thực tế nói cho cô biết, Người dẫn lối của mình là một người nói được làm được.
Chuyện này lại nhen nhóm trong lòng cô.
"Bao nhiêu tiền?" Lorre đứng trước sạp hàng nhìn màu sắc, nói thật là khá ổn, ít nhất nhìn bề ngoài rất tuyệt, đỏ tươi mọng nước, không có vết xanh, được coi là hàng thượng phẩm.
"Bán theo quả, mười quả một đồng bạc."
"Cướp tiền à, sao đắt dữ vậy." Dù biết giá hoa quả ở thế giới này không rẻ, nhưng cái giá này vẫn quá khó chấp nhận.
Điều này khiến Lorre nhớ đến quê nhà trước khi xuyên không, mười mấy tệ là mua được cả bao tải táo Phú Sĩ rồi.
"Cậu em à, thời gian trước tuyết rơi tắc đường, gần đây đều là giá này cả."
Ông chú bán táo ghé lại gần giải thích, ông ta cũng khó xử lắm, giá cao thế này nói thật ông ta cũng đau đầu, chẳng bán được hàng.
"Có chắc là chín không đấy?"
"Tôi mở sạp bán táo lại đi bán cho cậu quả xanh à?"
Chủ sạp thốt ra một câu cấm kỵ, khiến lòng tin của Lorre đối với ông ta giảm đi vài phần.
"Không tin chứ gì, không tin cậu có thể chọn một quả nếm thử."
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
