Ba ơi, xin hãy để con làm fan của ba!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6814

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Ba ơi, xin hãy để con làm fan của ba 13 ! - Chương 286: Thanh Bảo cosplay "góa phụ", nỗi bất an của Charlotte.

Chương 286: Thanh Bảo cosplay "góa phụ", nỗi bất an của Charlotte.

Tại vườn sau tòa lâu đài.

Một cô nàng người thỏ tóc bạc, đôi mắt đỏ rực đang ngồi trên tấm thảm cỏ xanh được cắt tỉa tỉ mỉ. Cô nhấp một ngụm cà phê được kiến tạo từ những dòng dữ liệu, thong thả cất lời:

"Xét về tiềm năng, Tiểu Du đã là một trong những [Phù thủy] xuất sắc nhất tại Cục Đối sách. Nếu thiên phú của cô ấy mà chỉ được xem là 'bình thường', thì trong số các cấp Đội trưởng còn lại cũng chẳng có mấy người được coi là thông minh đâu."

Sở Nguyên Thanh ngồi trên chiếc ghế gỗ mộc mạc trong vườn, toàn thân đắm mình dưới ánh nắng vàng ươm khiến từng đường nét ngũ quan trở nên rõ ràng và sắc sảo. Đôi mắt màu hoàng kim rực rỡ nhìn về phía vị siêu AI, cô mỉm cười, đôi môi khẽ mở, nhẹ nhàng đáp lại:

"Cô thừa biết mà, ý tôi không phải thiên phú trong hệ thống [Phù thủy], cái tôi nói đến là thiên phú về kỹ thuật chiến đấu mà tôi dạy cơ."

"Ở phương diện này, thiên phú của Tiểu Du quả thực rất bình thường. Sở dĩ tôi không dùng từ 'kém cỏi' là vì cô ấy luôn nỗ lực hết mình, nghị lực cũng khá tốt, đó là một điểm cộng."

Astrid (Thỏ Dệt Mộng) im lặng giây lát, bất lực đưa tay day trán, than thở:

"Cô có thực sự biết mình đang nói gì không vậy?"

Biểu hiện của Sở Nguyên Thanh lúc này không chỉ là bất thường, mà cô dường như chẳng thèm che giấu sự dị biệt đó nữa rồi.

Lý do Charlotte được tôn xưng là Thánh Nữ có ba yếu tố: Thứ nhất, thiên phú đặc biệt giúp cô gần như vĩnh viễn duy trì được sự tỏa sáng của "cái tôi". Thứ hai, tiềm năng Ma pháp thiếu nữ của cô vượt xa người thường. Thứ ba, theo phân tích của [Thiên Tượng Nghi], "Pháp môn thiền định Lấp Lánh" do cô sáng tạo có thể giúp các Ma pháp thiếu nữ đã đạt cảnh giới [Mãn Khai] tiếp tục thăng tiến.

Trong ba điều trên, hai điều đầu là tài năng bẩm sinh. Chỉ riêng điều thứ ba là hơi vượt chuẩn, nhưng xét đến việc cô đã gia nhập Cục Đối sách từ lâu, tiếp xúc với vô số pháp môn thiền định và tự mình đúc kết trong môi trường đặc biệt như Lý Tưởng Quốc, thì chuyện này vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.

Nhưng nhìn lại Sở Nguyên Thanh - người đang được Liên bang Đông Hoàng dốc sức lăng xê là [Hải Đăng].

Dù tiềm chất Ma pháp thiếu nữ của cô cao đến mức phi lý ai cũng thấy, nhưng vì đã có tiền lệ là Charlotte, người ta có thể tạm bỏ qua những điều này.

Thế nhưng, mọi chuyện đã thay đổi về chất kể từ khoảnh khắc cô vượt qua sự chênh lệch ma lực gấp hàng ngàn lần, sử dụng những kỹ thuật chiến đấu không tưởng để đánh bại trực diện một [Phù thủy] cấp Đội trưởng.

Nếu chỉ dừng lại ở đó, người ta còn có thể miễn cưỡng giải thích bằng cái gọi là "thiên phú bẩm sinh" - khả năng điều khiển hạt ma lực hoàn hảo để khuếch đại uy lực lên gấp bội.

Nhưng câu nói vừa rồi của cô chẳng khác nào tự thừa nhận mình đang sở hữu một hệ thống chiến đấu hoàn toàn khác biệt với hệ thống [Phù thủy] hiện hành. Điều này khác hẳn về bản chất so với "Pháp môn thiền định Lấp Lánh" vốn vẫn phát triển từ gốc rễ các pháp môn cũ.

Sở Nguyên Thanh đương nhiên hiểu rõ điều này. Trên gương mặt hoàn mỹ tinh xảo vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng ánh mắt sắc bén từ đôi đồng tử vàng rực chỉ cần khẽ ngước lên đã toát ra khí thế áp đảo, làm chủ hoàn toàn bầu không khí. Lúc này, cô không hề né tránh, chỉ nhàn nhạt nói:

"Điều đó quan trọng sao?"

"Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa."

"Cô cứ coi như tôi học được từ [Thuần Bạch] đi."

Kể từ khi chính thức nắm giữ vị trí [Hải Đăng] và gặp gỡ một [Hải Đăng] khác là Charlotte, Sở Nguyên Thanh đã nhận ra mình không cần thiết phải che giấu thân phận quá kỹ. Trước đây cô cần vỏ bọc là để tự bảo vệ, tránh rắc rối không đáng có.

Còn bây giờ thì sao? Chẳng ai lại đi hạch tội cô chỉ vì cô thể hiện sức mạnh quá mức khoa trương cả.

Kể cả khi Astrid và các cấp trên đoán ra mối liên hệ giữa cô và Sở Nguyên Thanh (phiên bản nam) thì đã sao?

Thậm chí, khi bị nghi ngờ theo hướng này, trọng lượng và độ tin cậy trong từng lời nói của cô sẽ chỉ càng tăng thêm mà thôi.

Cho nên, muốn làm gì, muốn đạt được gì, muốn đối phương phối hợp ra sao, cứ quang minh chính đại trao đổi, không cần vòng vo tam quốc lãng phí thời gian.

Quả nhiên, ngay cả khi cô tung ra thông tin nhạy cảm ám chỉ Sở Nguyên Thanh chính là [Thuần Bạch], Astrid cũng không đào sâu thêm, mà chỉ cân nhắc trả lời vấn đề trước đó:

"Việc sắp xếp lịch trình cho cấp Đội trưởng cực kỳ khó khăn. Gần đây Tai ách hoạt động ngày càng thường xuyên, cộng thêm áp lực trấn thủ các vùng Cấm địa khiến nhân sự vô cùng căng thẳng. Chúng tôi còn phải chịu trách nhiệm về an nguy của các [Phù thủy] khác dưới trướng họ."

"Tiểu Du có thể ở lại đây thêm một tuần đã là ngoại lệ của ngoại lệ rồi. Tình hình này ít nhất phải đợi đến khi lứa 'máu mới' đầu tiên từ 'Sân Khấu Lấp Lánh' gia nhập Cục Đối sách thì may ra mới dịu đi. Nhưng cô cũng biết đấy, thời gian chính là vấn đề lớn nhất."

Đề nghị huấn luyện của Sở Nguyên Thanh chắc chắn là một miếng bánh ngọt đầy hấp dẫn.

Nếu chỉ bỏ ra một tuần mà có thể nhân đôi chiến lực cho tất cả [Phù thủy] cấp Đội trưởng, thì chỉ cần cấp lãnh đạo đầu óc không có vấn đề, họ chắc chắn sẽ vui vẻ đồng ý ngay.

Nhưng lý tưởng và thực tế luôn có khoảng cách. Việc mạo hiểm rút hàng loạt chủ lực về bồi dưỡng lúc này chẳng khác nào phá đập ngay giữa mùa lũ, rất dễ gây ra thảm kịch không thể vãn hồi, khiến tỉ lệ thành công của chính dự án 'Sân Khấu Lấp Lánh' sụt giảm nghiêm trọng.

Vì vậy, chỉ có thể tiến hành từng bước.

Astrid dùng giọng điệu bình thản, đưa ra một tuyên bố đậm chất tư bản:

"Tôi chỉ có thể đảm bảo rằng, dù phải trả giá bằng việc vắt kiệt toàn bộ kỳ nghỉ phép của lũ trẻ đó, tôi cũng sẽ điều người tới ngay khi có lịch trống. Nhưng thời gian cụ thể rất khó nói trước, không chừng sẽ xung đột với lịch thi đấu sau này của cô."

"Mặt khác, cô cũng cần tự cân nhắc xem liệu mình có đủ sức để áp chế các vị cấp Đội trưởng khác hay không."

Cục Đối sách Ma pháp đặt ra ba điều kiện tiên quyết để một người được phong cấp Đội trưởng:

Một là đạt cảnh giới [Mãn Khai].

Hai là sở hữu Yêu tinh đèn lồng (công cụ dẫn đường tinh thần), điều kiện bắt buộc để sống sót sau khi kích hoạt trạng thái [Đại Mãn Khai].

Ba là sau khi tu nghiệp tại Lý Tưởng Quốc và bước vào Thánh điện, họ phải vượt qua thử thách để nhận được Ân Phúc, từ đó sở hữu một "Thuật thức Vô Hạn Chế" của riêng mình.

Trong đó, tuyệt kỹ [Đại Mãn Khai] vốn dĩ là con dao hai lưỡi, gần như cả đời chỉ dùng được một lần nên tuyệt đối không dùng trong đấu tập nội bộ, và cũng không được tính vào chiến lực thường ngày.

Vì vậy, thứ thực sự phân định đẳng cấp giữa một Đội trưởng và một [Mãn Khai] thông thường chính là Thuật thức Vô Hạn Chế.

Điểm khác biệt cốt lõi nằm ở chỗ: Thuật thức Vô Hạn Chế là một bộ khung khổng lồ, một công thức tiến hóa cho phép người dùng tinh luyện và phát triển ma pháp của bản thân đến vô hạn.

Do rào cản tâm lý, Tạ Thanh Du đã dậm chân tại chỗ quá lâu. Sự khai thác của cô đối với Thuật thức Vô Hạn Chế vẫn còn rất nông cạn, mới chỉ phát triển được một nhánh nhỏ là "Điệp Táng" để bù đắp sát thương.

Nhưng các vị Đội trưởng thuộc tầng lớp tinh hoa thì khác. Họ gần như đã nâng cấp toàn bộ hệ thống ma pháp của mình lên một tầm cao mới.

Có người tiến hóa thuật thức cấu tạo Ma Trang đến mức sánh ngang cấm thuật; có người kết hợp ngôn ngữ loài hoa và tiếng lòng để dệt nên những thuật thức khái niệm phi lý đến mức như một "lỗi game"; lại có người biến lĩnh vực ma lực của mình thành một thần quốc thu nhỏ, thống trị mọi dạng năng lượng trong phạm vi ảnh hưởng...

Sức mạnh hiện tại của Phù thủy Thuần Bạch chưa chắc đã thắng được Tạ Thanh Du trong một trận chiến sinh tử thật sự, chứ đừng nói đến việc dùng tư cách kẻ mạnh để huấn luyện đám "quái vật" kia.

Sở Nguyên Thanh nghe xong chỉ gật đầu, không hề cảm thấy bị coi thường.

Ngược lại, nếu thê đội mạnh nhất của nhân loại chỉ toàn những kẻ nửa mùa như Tiểu Du thì thế giới này chắc đã diệt vong từ lâu rồi. Chỉ riêng con quái thú cốt cấp A trong ấn ký dải Mobius kia, thế lực Tai họa đứng sau nó tuyệt đối không phải loại mà một mình Tạ Thanh Du có thể đánh bại trong điều kiện thường.

Tất nhiên, uy lực của [Đại Mãn Khai] vẫn là một ẩn số chưa được tính tới.

Sở Nguyên Thanh đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi hỏi:

"Tôi có một thắc mắc. Đã là [Phồn Hoa] - kỹ năng độc quyền của [Mãn Khai], vậy thì dù không phải là cấp Đội trưởng, chắc cũng có không ít Ma pháp thiếu nữ biết dùng chứ nhỉ?"

"Chỉ cần nắm được [Phồn Hoa] là đã đáp ứng đủ điều kiện phần cứng để tham gia huấn luyện rồi, hoàn toàn có thể đưa họ đến đây mà."

Rõ ràng Astrid cũng đã tính đến nước cờ này, cô thẳng thắn đáp:

"Mặc dù không phải ai cũng chịu nổi cường độ huấn luyện đó, nhưng quả thực có không ít Ma pháp thiếu nữ [Mãn Khai] đang khao khát được tiến thêm một bước, chạm tới sức mạnh lớn lao hơn."

"Nếu điều kiện cho phép, tôi sẽ tuyển mộ vài tình nguyện viên - những người sẵn sàng hy sinh kỳ nghỉ và có đủ sự giác ngộ - để gửi tới đây. Khi đó tôi sẽ bàn lại cụ thể với cô."

Sở Nguyên Thanh thoáng chút tiếc nuối. Có vẻ như Cục Đối sách đang thực sự thiếu hụt nhân lực trầm trọng, nếu không thì với tính cách của Thỏ Dệt Mộng, chắc chắn nó đã nhét ngay vài cô tới làm chuột bạch thí nghiệm rồi.

Chỉ hy vọng cục diện này sẽ sớm thay đổi nhờ hiệu ứng lan tỏa của dự án 'Sân Khấu Lấp Lánh'.

Thấy Phù thủy Thuần Bạch có vẻ ỉu xìu, Astrid bèn tung ra một tin tốt để xoa dịu:

"À đúng rồi, bộ ảnh của cô về cơ bản đã chụp xong trong mấy ngày qua. Đợi đến khi tập 7 lên sóng, chúng tôi sẽ tung ra quảng bá đồng loạt."

Sở Nguyên Thanh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười như được giải thoát. Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng phải dành ra ba bốn tiếng đồng hồ để chụp ảnh, giấc ngủ bị bớt xén đi đáng kể.

Chỉ riêng việc thay trang phục thôi đã lên tới mấy trăm bộ. Nếu không nhờ ma pháp hỗ trợ việc thay đồ, thì e rằng một nửa thời gian đã bị lãng phí vào đó, quả thực là một trải nghiệm kinh hoàng.

Cường độ làm việc này thậm chí còn vượt xa trò chơi thay đồ cho búp bê Charlotte ngày trước gấp nhiều lần.

Cái câu "chỉ cần mặc Ma Trang là được" mà Thỏ Dệt Mộng từng nói hôm đó hoàn toàn là một lời nói dối trắng trợn. Ma Trang của cô chỉ được ưu ái xuất hiện trên bìa, nghĩa là cô chỉ tiết kiệm được đúng một lần thay đồ mà thôi.

Cũng đành chịu, đã định hướng là "tạp chí thời trang" thì không thể chấp nhận việc lặp lại trang phục hay cách phối đồ (mix & match).

Sở Nguyên Thanh không nhớ nổi mình đã khoác lên người bao nhiêu thương hiệu quần áo, cũng chẳng biết rốt cuộc đã cho ra đời những bức ảnh trông như thế nào. Nhưng dù sao đi nữa, cơn ác mộng ấy cuối cùng cũng chấm dứt. Một ngày tươi đẹp và thư thái đang chờ đón cô phía trước.

Tuy nhiên, niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu.

Thỏ Dệt Mộng liền hiện ra một danh sách dài dằng dặc, thản nhiên bổ sung:

"Thế nên, bây giờ là lúc thực hiện chuyên mục: Thỏa mãn nguyện vọng người hâm mộ."

Hả?

Sở Nguyên Thanh ngơ ngác nhìn vào màn hình ánh sáng. Trên đó hiển thị rõ ràng kết quả bỏ phiếu về phong cách bộ ảnh trên trang chủ 'Sân Khấu Lấp Lánh': xườn xám, đồng phục hiệp sĩ, hầu gái, váy công chúa, phong cách Punk, công sở (OL), Lolita...

Siêu AI nghiêm túc giải thích:

"Để đảm bảo tính nhất quán cho chủ đề chính, rất nhiều đề xuất hấp dẫn trong số này đã bị loại bỏ khỏi tạp chí chính thức."

"Tuy nhiên, không dùng cho tạp chí thì vẫn có thể chụp để làm quà tặng kèm (fan service), coi như tri ân người hâm mộ của cô. Tiện thể cũng đạt được hiệu quả tuyên truyền rất tốt."

Phù thủy Thuần Bạch hoàn toàn không đỡ nổi đòn "bắt cóc đạo đức" bằng những lý lẽ đanh thép này, đành ngậm ngùi gật đầu đồng ý.

Cũng may là nhờ điều kiện cô đặt ra từ đầu - loại bỏ mọi yêu cầu quá mức gợi cảm hay phản cảm - nên quá trình chụp những bức ảnh này không quá khó khăn như cô tưởng tượng. Chỉ cần tăng ca thêm hai tiếng rưỡi là xong xuôi.

Tất nhiên, nói là dễ nhưng quá trình thực hiện cũng không thiếu những khoảnh khắc xấu hổ.

Trong ống kính, cô gái ngượng ngùng kéo nhẹ cổ áo len. Mái tóc trắng được buộc gọn thành đuôi ngựa bằng dải ruy băng đen. Sự nảy nở mềm mại đầy nữ tính được bao bọc khéo léo trong chiếc áo len màu xám ôm sát, phác họa lên những đường cong tròn trịa, hút mắt.

Dù bên ngoài có khoác thêm chiếc áo vest nhỏ trông rất nghiêm túc, đứng đắn, nhưng chính sự kín đáo ấy lại càng làm nổi bật những đường lượn nhấp nhô của cơ thể. Phối hợp bên dưới là chiếc chân váy bút chì kinh điển, đôi tất đen có độ dày vừa phải cùng giày cao gót công sở giúp tôn lên dáng hông quyến rũ.

Bộ trang phục công sở OL (Office Lady) không hiểu sao lại nhận được lượt yêu cầu cao kỷ lục này, khi khoác lên người "bà góa nhỏ" vốn nghiêm túc thường ngày, lại tạo ra một hiệu ứng thị giác cực kỳ đặc biệt qua ống kính: bản thân người mặc toát lên vẻ cấm dục, xa cách, nhưng chính điều đó lại vô tình khơi dậy dục vọng chinh phục mãnh liệt từ người xem.

Thỏ Dệt Mộng quả là kẻ rất am hiểu lòng người. Nó bắt cô chụp bộ này với đủ mọi phiên bản biến tấu: có thả tóc hay buộc đuôi ngựa, đeo thẻ nhân viên hay không, có đeo kính hay tháo kính, thay đổi độ dày mỏng của tất da chân... Kèm theo đó là hàng loạt tư thế: làm việc chăm chú, đứng, ngồi, lấy nước, vươn vai mệt mỏi hay lơ đãng tháo giày thư giãn... Có thể nói là đáp ứng trọn vẹn mọi "gu" sở thích (XP) của đủ mọi thành phần khán giả.

Chưa hết, để trêu ngươi ai đó thêm một chút, nó còn yêu cầu cô giữ nguyên trạng thái "bản tướng" - tóc trắng mắt vàng - trong suốt quá trình chụp, tạo nên bối cảnh câu chuyện thú vị về một Ma pháp thiếu nữ sau khi giải nghệ đi làm nhân viên văn phòng (OL).

Sau đó là màn "tra tấn" tinh thần với những chiếc váy công chúa diêm dúa dễ thương hay bộ Lolita ngọt ngào như bánh kem, khiến một "ông bố trung niên" vốn chẳng có tí tâm hồn thiếu nữ nào như Sở Nguyên Thanh cảm thấy xấu hổ muốn độn thổ vì không thể nào thích nghi nổi.

Ngược lại, với bộ đồ hầu gái - vốn mang hàm ý phục tùng - do trước đây đã từng bị ép mặc loại trang phục còn gợi cảm hơn nhiều ("đồ tình thú"), nên lần này cô lại tỏ ra bình thản đến lạ thường trước ống kính. Quá trình chụp diễn ra trôi chảy, mượt mà như mây trôi nước chảy, mang vẻ đẹp chuyên nghiệp cứ như đã được Charlotte huấn luyện kỹ càng từ trước vậy.

Xen kẽ trong buổi chụp còn có vài màn cosplay.

Về lý thuyết, số phiếu yêu cầu cosplay không cao lắm, cao nhất cũng chỉ vài trăm nghìn phiếu. Nhưng Thỏ Dệt Mộng lại lấy lý do "chọn ngẫu nhiên bình luận may mắn" để cứng rắn nhét thêm việc cho Thanh Bảo.

Một trong số đó là nhân vật Lucy trong "Cyberpunk: Edgerunners". Lý do đưa ra là ở đoạn kết phim, nhân vật này cũng trở thành một "góa phụ trẻ", theo một khía cạnh nào đó khá tương đồng với hoàn cảnh của Phù thủy Thuần Bạch. Ngoài ra, cô cũng có vài điểm chung với nhân vật Motoko Kusanagi được nhắc đến trong các bình luận trước.

Điểm chung của cả hai nhân vật này là đều mặc bộ bodysuit (leotard) xẻ hông cao, vừa mang nét cổ điển vừa đậm chất thời thượng tương lai.

Nếu chỉ mặc độc chiếc bodysuit này thì chắc chắn sẽ bị xếp vào loại quá gợi cảm (NSFW). Nhưng khi phối thêm chiếc quần short khoét hông, khoác áo jacket trễ vai cùng quần tất bó sát có những đường cắt xẻ táo bạo, thì tổng thể trang phục lại rơi vào phạm vi "miễn cưỡng chấp nhận được".

Dù sao thì việc chỉ hở vai, một phần eo và hông đùi vẫn có thể được biện hộ bằng cụm từ mỹ miều là vẻ đẹp "ôm đàn tỳ bà che nửa mặt" (nửa kín nửa hở).

Tóm lại, sau một hồi bị giày vò đến mức lỡ mất gần nửa buổi tập chiều, mọi việc mới xong xuôi.

Ôm ấp niềm tin "kiếm thêm chút nguyện lực từ fan" để tự trấn an bản thân, Sở Nguyên Thanh đã cắn răng chịu đựng sự "lừa phỉnh" của Astrid và cho ra đời hàng trăm tấm ảnh chỉ để dùng làm quà tặng kèm.

Mỗi bộ trang phục của Phù thủy Thuần Bạch đều có hàng chục phiên bản khác nhau. Nghe vị siêu AI lòng dạ đen tối này tiết lộ, khi quảng bá nó sẽ thông báo chỉ có 10.000 cuốn sách ảnh thời trang đầu tiên được tặng kèm ảnh vật lý (ảnh rửa), trong đó sẽ trộn ngẫu nhiên 10 tấm ảnh có chữ ký tay của cô.

Chẳng cần đến cái bánh vẽ "chữ ký" phía sau, cũng thừa sức tưởng tượng cảnh tượng các "con nghiện" (fan cuồng) sẽ điên cuồng canh pre-order, tranh giành sứt đầu mẻ trán chỉ để sưu tập đủ bộ ảnh "hàng ẩn" (secret rare) của Thanh Bảo.

Tắm mình trong ánh nắng chiều tà, Sở Nguyên Thanh rảo bước trên con phố cổ kính.

Trên tay cô xách lỉnh kỉnh đồ đạc: tay trái là túi đựng trà sữa Matcha, kem Sundae dâu tây mua cho "chiếc áo bông nhỏ" và Charlotte, còn có cả chiếc bánh kem nhỏ mà "Mèo" Đường Lưu Ly đang thèm.

Tay phải là những bó hoa hồng phấn cô mua tặng mỗi cô bé trong nhóm một bó, riêng con gái cô có một bó hướng dương vàng rực rỡ.

Chẳng nhân dịp gì đặc biệt cả, đơn thuần chỉ là một màn ăn mừng nho nhỏ sau khi trút bỏ được gánh nặng công việc.

Dọc đường đi, thi thoảng cô bắt gặp người dân địa phương kính cẩn hành lễ khi nhận ra Phù thủy Thuần Bạch. Mấy chú chó mèo đang nằm phè phỡn tắm nắng ngủ trưa thấy cô liền chạy lại quấn quýt cọ chân. Khung cảnh hài hòa, bình yên đến mức cứ như thể cô đã sinh sống ở nơi này từ rất nhiều năm về trước.

Từ lâu đài đến phòng tập nhảy chỉ mất mười lăm phút đi bộ, nếu đi đường tắt còn nhanh hơn.

Dù có đi vòng vèo mua đồ, Sở Nguyên Thanh vẫn đến nơi rất nhanh. Khi cô bước vào, Charlotte đang ngồi trên ghế hào hứng cổ vũ cho Sở Vọng Thư, trong khi các thành viên khác đang tập duyệt vũ đạo.

Phù thủy Thuần Bạch nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Charlotte, đưa bó hoa hồng phấn và ly kem Sundae dâu tây sang. Đáp lại cô là nụ cười rạng rỡ đầy bất ngờ của người thương, kèm theo một nụ hôn "chụt" lên môi làm phần thưởng.

Charlotte vừa vui vẻ thưởng thức ly kem dâu, vừa ngắm nhìn con gái đang nhảy múa, giọng điệu chắc nịch nói:

"Tiểu Thanh này, chắc chắn Tiểu Thư đã đoán ra sự thật rồi. Hôm nay thái độ của con bé đối với tớ lạ lắm, mối quan hệ bỗng nhiên trở nên thân thiết hơn hẳn."

Khi nói những lời này, đôi mắt Charlotte sáng lấp lánh, khóe môi không giấu nổi nụ cười hạnh phúc. Trong lòng cô, tình mẫu tử như ly nước tràn đầy, nhưng xen lẫn vào đó là chút bất an, hồi hộp theo kiểu "gần hương tình khiếp" (càng đến gần điều mình trân quý càng lo sợ). Cô giống hệt một người mẹ trẻ vụng về đang đợi giám khảo chấm điểm, toát lên vẻ đẹp vừa dịu dàng của người vợ hiền (nhân thê) lại vừa ngây thơ như thiếu nữ.

Sở Nguyên Thanh lập tức bị sự dễ thương này đánh gục ("bạo kích"), tim đập thình thịch. Cô dời mắt nhìn theo hướng nhìn của vợ về phía con gái, rồi đưa tay nắm lấy bàn tay đối phương, mỉm cười nói một cách nghiêm túc:

"Đừng căng thẳng, tớ đã nói rồi mà, Charlotte chắc chắn sẽ là một người mẹ rất tuyệt vời."

"Tiểu Thư chắc chắn sẽ thích cậu, và càng không trách cậu đâu. Điều đó không cần phải nghi ngờ."

Đây hoàn toàn là lời từ đáy lòng cô.

Chưa nói đến việc "chiếc áo bông nhỏ" vốn luôn hiểu chuyện, thì ngay cả khi con bé là một đứa trẻ có chút nổi loạn đi chăng nữa, sau khi biết rõ đầu đuôi ngọn ngành, biết rằng mẹ ruột cũng chỉ bằng tuổi mình và thực sự bất lực trong việc tham gia vào tuổi thơ của con, nó cũng sẽ vì cái sự thật quá đỗi chấn động (plot twist) này mà lựa chọn cảm thông.

Dù sao thì bạn cũng không thể trông mong một đứa trẻ sơ sinh bế trên tay một đứa trẻ sơ sinh khác rồi tỏ ra chững chạc tự xưng là "mẹ" được.

Cảnh tượng đó e rằng chẳng phải là ký ức ấm áp gì, mà lớn lên khéo lại biến thành bóng ma tâm lý tuổi thơ (tuổi thơ dữ dội) thì đúng hơn.

Charlotte lí nhí, giọng vẫn còn chút e thẹn:

"Tớ biết con gái chúng mình rất ngoan và hiểu chuyện, nhưng mà... tớ cứ có cảm giác mình chưa chuẩn bị kỹ càng hoàn toàn."

Tâm lý này rất dễ hiểu. Nó giống như mấy cô nàng đồng tính (Lesbian) mạnh miệng, lúc nào cũng hô hào đòi đi khách sạn, nhưng đến khi thực sự đi cùng người mình thích thì lại bắt đầu chùn bước, lo sợ kỹ thuật mình không tốt sẽ bị người ta chê cười.

Charlotte cũng đang ở trong tình trạng tương tự. Sau một thời gian tiếp xúc với con gái dưới tư cách bạn bè và chị gái tri kỷ, sự khao khát nhận lại người thân của cô giờ đây đã pha trộn thêm vài phần lý trí e dè. Cô sợ mình không thể làm tròn vai trò, không nắm bắt tốt được vị thế của một người mẹ.

Thực ra Sở Nguyên Thanh cũng cảm thấy việc này rất nan giải, vì con gái họ đã lớn rồi. Nếu con bé còn ẵm ngửa thì còn có thể mua mấy cuốn "cẩm nang nuôi dạy trẻ" về nghiền ngẫm.

Nhưng khổ nỗi, lịch sử nhân loại chưa từng xuất bản cuốn sách nào dạy cách giữ mối quan hệ mẹ con tốt đẹp với một đứa con gái... bằng tuổi mình cả.

Nếu có thì chắc cũng chỉ là mấy cuốn kiểu "Văn học mẹ kế", "Cẩm nang mẹ ghẻ" xuất hiện trong mấy tiểu thuyết tình cảm sướt mướt "máu chó" ba xu, hoàn toàn chẳng có giá trị tham khảo.

Vì vậy, Phù thủy Thuần Bạch chỉ biết nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Charlotte, chân thành khích lệ:

"Không sao đâu, tớ có thể cùng Charlotte tập làm mẹ mà."