Ba ơi, xin hãy để con làm fan của ba!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6690

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Ba ơi, xin hãy để con làm fan của ba 11 ! - Chương 256: Tạ Thanh Huyền phát hiện ra bí mật, đoạn ghi âm kỳ lạ.

Chương 256: Tạ Thanh Huyền phát hiện ra bí mật, đoạn ghi âm kỳ lạ.

Trong lớp chăn ấm áp, Ma Nữ Thuần Bạch vì bị che khuất tầm nhìn nên vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Thế nhưng, Chung Mạt Ca Cơ (Charlotte) - người vừa bị đập tan toàn bộ ma lực - lại đột ngột ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Nơi đáy mắt vẫn còn vương vấn làn sương mờ dục vọng, sắc xanh hồ nước của cô dần chuyển màu rực rỡ như ánh hoàng hôn buông xuống. Trong khoảnh khắc ấy, nó tỏa sáng lấp lánh, nhuốm đầy vẻ vui sướng hân hoan vô ngần.

Charlotte dùng ma lực dệt thành một dải băng ánh sáng, nhẹ nhàng quấn lấy "chiếc áo bông nhỏ" đang còn ngơ ngác đứng kia, kéo phắt cô bé lại gần. Cô hoàn toàn chẳng buồn bận tâm đến Sở Nguyên Thanh vẫn đang ngồi trong lòng mình, cứ thế giang tay ôm chầm lấy cô con gái đáng yêu, giọng đầy phấn khích:

"Vậy mà chỉ trong một hơi thở đã học được pháp thiền định rồi sao? Lại còn mở khóa được cả siêu giác quan nữa?"

"Ừm ừm, ngay cả tiến độ diễn biến sinh mệnh cũng một hơi tăng vọt lên 30%. Quả nhiên là siêu cấp thiên tài mà!"

"Tiểu Thư giỏi quá đi mất! Sau này con... à em nhất định có thể trở thành một thiếu nữ phép thuật siêu cấp lợi hại cho xem!"

Vị Thánh Nữ này chẳng hề có chút lúng túng hay xấu hổ nào khi bị "bắt gian tại trận". Phản ứng đầu tiên của cô chỉ đơn thuần là sự tự hào: Con gái của mình và Tiểu Thanh quả nhiên phi phàm. Chỉ chút tư chất lộ ra qua việc học thiền định này thôi cũng đủ chứng minh linh hồn của cô bé ẩn chứa tiềm năng kinh khủng đến mức nào.

Mà ngẫm nghĩ kỹ lại, đây cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Chung Mạt Ca Cơ (Diva Của Sự Kết Thúc) - Thánh nhân cứu thế.

Gen di truyền từ "cốt nhục" của hai vị này, cộng thêm món quà cuối cùng từ ý thức hành tinh, cũng như quyền năng tối cao được thống hợp từ sự chúc phúc của toàn nhân loại... Trong đó thậm chí còn có sự tham gia của quyền năng mười ba vị 【Tai Thần】. Một đứa trẻ ra đời trong hoàn cảnh và bối cảnh như vậy, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng "Đứa Con Của Người" cuối cùng.

Nói thật lòng, màn thể hiện hiện tại của Sở Vọng Thư đã là quá khiêm tốn rồi.

Thậm chí có thể nói, với bao nhiêu buff "khủng" chồng chất như vậy mà cô bé hiện tại chỉ trưởng thành như một người bình thường - dù là khá ưu tú - thì đã là biểu hiện của việc "tài năng bị kìm hãm".

Charlotte trước đây từng có suy đoán về việc này. Cô cho rằng xác suất cao đây chính là sự can thiệp của ý thức hành tinh.

Bởi vì... xét về lý thuyết, nếu tạm gạt Sở Nguyên Thanh - người đã tự mình khai phá ra dòng thời gian thế giới này - sang một bên, thì con gái của họ - Sở Vọng Thư, một sinh mệnh mới được mang đến từ tàn tích của thời đại cũ - mới chính là cái BUG (lỗi hệ thống) mà Biển Chân Lý cần phải sửa chữa ưu tiên nhất.

Cho nên, ý thức hành tinh đã chủ động thu hồi lại các món quà, thậm chí có thể đã giáng phong ấn thiên phú lên người Sở Vọng Thư, giảm thiểu tối đa biến số do sự tồn tại của cô bé gây ra. Nhờ vậy, lời nguyền chết chóc mới chỉ giới hạn trên người cha của cô bé là Sở Nguyên Thanh.

Nhưng hiện tại, khi "chiếc áo bông nhỏ" dần dần tiếp xúc sâu hơn với hệ thống 【Ma Nữ】, thiên phú ngủ quên trên người cô bé ít nhiều cũng đã được kích hoạt, dẫn đến màn "lật xe" đầy trớ trêu của cặp cha mẹ này ngay lúc này.

Charlotte cưng nựng nhéo má con gái, nụ cười bên môi rạng rỡ, nhưng trong lòng bắt đầu có chút hối hận. Có lẽ... mình không nên vì quá cưng chiều Tiểu Thư mà tùy tiện dạy cô bé 《Pháp Thiền Định Lấp Lánh》.

Đây là bí thuật cấm kỵ mà ngay cả trong Đại Thư Viện Ma Pháp cũng phải đặt ở tầng cao nhất. Về lý thuyết, nó thực chất dành cho những 【Ma Nữ】 đã hoàn thành 【Thăng Hoa】(Mãn khai) nhưng vẫn khao khát đột phá giới hạn, chứ không hề là loại thiền định nhập môn phổ thông như cô đã nói dối.

Lúc dạy Sở Vọng Thư, Charlotte nói giảm nói tránh như vậy hoàn toàn là vì không muốn tạo áp lực tâm lý cho con gái. Nhưng cô cũng không ngờ con gái mình có thể học được chỉ trong "một hơi thở". Lúc này, bên cạnh niềm vui bất ngờ, cô cũng bắt đầu thấy lo lắng.

Trong khi đó, Sở Nguyên Thanh đang ngồi trên đùi Thánh Nữ, cơ thể bị ép dính sát rạt với con gái, hiện tại chỉ cảm thấy khó thở muốn ngạt. Trong đầu cô bây giờ toàn là sự xấu hổ muốn "độn thổ", còn nỗi lo xa xôi về vận mệnh thế giới như Charlotte thì cô... chịu chết, chưa lo đến được.

Lý do rất đơn giản, cô đã từng trải qua giai đoạn này rồi.

Khi Sở Nguyên Thanh vừa đến thế giới mới, lời nguyền đã đeo bám như hình với bóng. Cô từng ngày đêm trăn trở liệu nỗi đau đớn này có một ngày nào đó di truyền sang con gái hay không.

Nhưng trải qua 17 năm "đấu trí đấu dũng" với Biển Chân Lý, chẳng có bất kỳ dấu hiệu xấu nào xuất hiện trên người Vọng Thư cả. Điều này đủ chứng minh: trước khi kết giới 【Thuần Bạch】 sụp đổ, lời nguyền sẽ không tiếp diễn.

Mặt khác, Biển Chân Lý chỉ sửa chữa những biến số làm ảnh hưởng đến "Entropy" trong tầm nhìn của nó.

Và một khi Sở Nguyên Thanh chết đi, triều cường tai họa bị kìm nén suốt 17 năm sẽ ập đến đúng hẹn, biến số lớn nhất coi như đã hoàn thành việc "thanh trừng".

Đến lúc đó, chỉ cần con gái cô không mạnh đến mức "một đao chém nát tinh cầu, một hơi cân hết toàn bộ Tai Thần", thì Biển Chân Lý căn bản sẽ không "thèm nhìn" đến cô bé. Sự chú ý của nó cũng sẽ hoàn toàn rời khỏi hành tinh nhỏ bé này.

Tóm lại, lo bò trắng răng làm gì cho mệt.

Sở Nguyên Thanh chủ động rúc đầu ra khỏi chăn. Mái tóc trắng tinh khiết không tì vết có chút rối loạn, nhưng vì chất tóc quá suôn mượt, chỉ cần khẽ lắc đầu là đã khôi phục lại dáng vẻ đoan trang thánh thiện. Trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo ấy là biểu cảm nghiêm túc, còn xen lẫn chút an ủi động viên.

Ma Nữ Thuần Bạch ánh mắt dịu dàng nhìn con gái. Nếu bỏ qua đôi môi ướt át, mềm mại tựa cánh hoa còn vương nét gợi tình, cùng làn sương mờ ảo chưa tan nơi đáy mắt, thì trông cô hệt như một người chị gái tri kỷ vô cùng tuyệt vời.

Sở Vọng Thư nhìn đến ngơ ngác, CPU trong não bộ không biết là đang xử lý dữ liệu hay đã "treo máy".

Sở Nguyên Thanh nhanh chóng nắm bắt thời cơ, phối hợp ăn ý với nhịp độ của cô nàng Thánh Nữ, xoa xoa đầu con bé, nghiêm túc nói hươu nói vượn:

"Tiểu Thư giỏi thật đấy. Vừa nãy chị còn cá cược với Charlotte rằng em chắc chắn sẽ không phát hiện ra chị cho đến khi chị rời đi cơ."

Sở Nguyên Thanh không ngốc, cô hiểu rằng chuyện đã lỡ rồi thì phải diễn cho tới. Học theo cái thái độ "tỉnh bơ như ruồi" của Charlotte chính là con đường duy nhất để tránh việc bị "quê độ đến mức muốn đầu thai lại" ngay tại chỗ!

Ừm, chỉ cần giả vờ đường hoàng, kết hợp với một lý do nghe có vẻ hợp lý, thì cô con gái ngây thơ non nớt sẽ không nghĩ sang những khía cạnh kỳ quái 18+ đâu.

—— Mặc dù cái tư thế hiện tại của họ nhìn kiểu gì cũng sặc mùi "người lớn".

"Ơ? Tiểu Thanh... chị đã ở trong phòng chị Charlotte suốt sao?"

Sở Vọng Thư chần chừ một lát mới phản ứng lại. Cô bé liếc nhìn tư thế ám muội của hai người, cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai. Nhưng vì vừa được khen ngợi phổng mũi, nên nhất thời không tài nào định hình được cái "điểm sai sai" đó nằm ở đâu.

Charlotte hùng hồn tuyên bố:

"Đúng vậy đó, là chị đã giấu Tiểu Thanh trong chăn đấy."

"Thế nào? Thấy chị nói đúng chưa? Trước khi mở khóa siêu giác quan, cho dù có thể điều khiển ma lực, Tiểu Thư cũng không thể nhìn thấy ma lực chị rải rác trong không khí đúng không?"

Sở Nguyên Thanh rèn sắt khi còn nóng, bổ sung với vẻ mặt "thanh niên nghiêm túc":

"Vốn dĩ Charlotte định trêu chọc chị đấy, nhưng nghe thấy Tiểu Thư than thở muốn tiến bộ nhanh trong lĩnh vực này, nên chị ấy mới 'thuận nước đẩy thuyền' giữ chị trong chăn luôn, còn cá cược rằng em chắc chắn sẽ phát hiện ra sự tồn tại của chị."

Cái cớ lừa trẻ con, bắt nạt kẻ ngốc này đem ra dùng lúc này ít nhiều có chút ý vị "mất bò mới lo làm chuồng".

Nhưng may mắn thay, vấn đề nằm ở chỗ "chiếc áo bông nhỏ" có một lớp "kính lọc" (filter) cực kỳ dày và kiên cố đối với Sở Nguyên Thanh.

Lớp kính lọc này là sự hòa trộn hoàn hảo của các yếu tố: bạn tốt, mẹ hiền, chị gái tri kỷ, cùng với hào quang thuần khiết, thanh lịch, đáng tin cậy, dịu dàng. Những yếu tố tốt đẹp này gộp lại tạo nên sức mạnh tẩy trắng vô cùng lớn.

Cho nên, khi Sở Nguyên Thanh giải thích, cô bé hoàn toàn không nghĩ sang hướng đen tối, mà không chút do dự tin "sái cổ", gật gù ra chiều suy tư:

"Hóa ra là vậy ạ. Thế vừa rồi Tiểu Thanh và chị Charlotte làm gì vậy?"

Sở Vọng Thư tò mò mở to mắt nhìn hai người, ngây thơ tiếp tục tra khảo:

"Với lại mặt hai người đều đỏ quá trời, có phải đã... tắm chung không?"

Charlotte chỉ cảm thấy "chiếc áo bông" nhà mình sao mà ngây thơ đáng yêu quá thể. Trong lòng cô càng dâng lên ham muốn trêu chọc đứa trẻ này. Cô vừa đưa tay nhéo đôi má trắng nõn của con bé, vừa cười tủm tỉm trêu:

"Đúng thế! Chị đã cưỡng ép lôi kéo Tiểu Thanh vào phòng tắm, bắt cậu ấy thử từng bộ bikini một để xem mặc loại nào đẹp nhất đấy. Tiểu Thư có muốn thử một lần với bọn chị không?"

Sở Vọng Thư cảm thấy đầu ngón tay của chị Charlotte nóng ran, bị nhéo một lúc mà má cô bé cũng nóng bừng lên. Cô bé xấu hổ lùi lại vài bước, né tránh sự "giày vò" quá đáng của mẹ ruột, cố gắng thể hiện thái độ người lớn, bày ra vẻ mặt nghiêm túc:

"Chị Charlotte à! Chuyện bikini để lần sau đi, chúng ta vẫn đang trong giai đoạn học bài nghiêm túc mà!"

Charlotte bị từ chối phũ phàng liền ỉu xìu ngay lập tức. Ánh mắt cô tối lại, thần tình bi thương, trông chẳng khác nào một người mẹ hiền thục bị đứa con gái tuổi teen nổi loạn hắt hủi, chỉ biết trốn trong bếp âm thầm rơi lệ.

Sở Vọng Thư thấy vậy liền luống cuống tay chân, chỉ cảm thấy mình đã lỡ lời, tội ác tày trời. Cô bé vội vàng kéo kéo tay áo của cô nàng Thánh Nữ, nhỏ giọng giải thích rằng không phải mình ghét sự thân mật của chị Charlotte, chỉ là không thích bị đối xử như con nít thôi, tiện thể đồng ý luôn chuyện lần sau sẽ để đối phương chọn bikini cho mình.

Ừm, "chiếc áo bông" rõ ràng đã bị con cáo già Chung Mạt Ca Cơ lừa vào tròng, mơ mơ hồ hồ mà đồng ý một đống chuyện vốn dĩ sẽ không đời nào gật đầu.

Sở Nguyên Thanh chứng kiến toàn bộ quá trình con gái bị mẹ ruột "xoay như chong chóng", còn nhìn thấy Charlotte sau khi vui vẻ cọ cọ má con gái liền lén lút giơ tay làm dấu chữ V (Victory) với mình sau lưng con bé. Nhất thời cô thở dài trong lòng, cảm thấy Tiểu Thư quả nhiên vẫn còn non lắm, đã hoàn toàn bị Charlotte nắm thóp rồi.

Sau màn kịch nhỏ, Charlotte cũng thành thật quay lại chuyện chính, bắt đầu kiểm tra tiến độ học thiền định của Sở Vọng Thư, đồng thời giải đáp những thắc mắc nảy sinh trong quá trình thực hành của con gái.

Sở Nguyên Thanh sau khi không cần chui rúc trốn trong chăn nữa cũng có thể quang minh chính đại tham gia thảo luận. Cô không rành lý thuyết ma pháp hay kiến thức Cục Đối Sách bằng Charlotte, nhưng đóng vai trò kiểm tra thực hành, bổ sung những chỗ thiếu sót thì vẫn dư sức. Hiển nhiên cô cũng nhập vai một cô giáo nhỏ đầy tận tụy.

Thế là, trong tình huống bản thân Sở Vọng Thư không hề hay biết, cô bé đã vui vẻ trải qua một buổi tối "gia đình" dưới sự dạy dỗ tận tình của cả cha lẫn mẹ ruột. Phải đến tận gần sáng, cô bé mới lưu luyến tạm biệt để trở về phòng ngủ.

Sở Nguyên Thanh nhìn bóng dáng đứa trẻ khuất sau cánh cửa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm:

"Hú hồn, may mà qua mắt được. Nếu không tớ cũng chẳng biết lấy mặt mũi nào đối mặt với Tiểu Thư nữa."

Charlotte quay sang ôm lấy Ma Nữ Thuần Bạch. Chóp mũi cô cọ vào nụ hoa trà mềm mại trước ngực đối phương, hít hà hương thơm nồng nàn quyến rũ - thứ mùi hương vừa thanh lạnh như thiền hương, lại vừa rạo rực hơi ấm cơ thể. Cô phồng má lên, "chụt" một cái thật kêu lên làn da mềm mại ấy, sau đó hùng hồn tuyên bố:

"Có gì mà không đối mặt được chứ? Cứ ngả bài trực tiếp với Tiểu Thư là xong!"

"Cứ bảo toẹt ra với con bé rằng: 'Này con gái, người con gái tóc trắng mắt vàng, dịu dàng xinh đẹp, ngực to chân dài, tuổi cơ thể thực tế còn nhỏ hơn con một tuổi đang đứng trước mắt con đây... thực ra là Bố Ruột của con đó!'"

"Tuy có hơi sốc thuốc một tí, nhưng làm thế thì ngay hôm nay tớ có thể đường đường chính chính nghe đứa trẻ này gọi tớ là 'Mẹ' rồi!"

Sở Nguyên Thanh nghe xong không nhịn được, đưa tay gõ nhẹ vào đầu Charlotte một cái rõ đau. Cô vừa thẹn vừa giận đẩy gương mặt cợt nhả của đối phương ra, kéo lại cổ áo bị xộc xệch, thầm dặn dò bảo vật 【Minh Đăng】 trong người lát nữa nếu có cơ hội thì cứ tông mạnh vào cô nàng này cho bõ ghét, rồi mới bực dọc nói:

"Cậu bớt ảo tưởng đi! Cậu rõ ràng chỉ chăm chăm muốn nghe Tiểu Thư gọi cậu là mẹ thôi. Người bị 'quê độ đến chết' đâu phải là Charlotte vĩ đại, nên cậu tất nhiên không quan tâm rồi! Hơn nữa, Tiểu Thư mà nghe xong cái sự thật chấn động ấy thì làm sao chấp nhận ngay được? Con bé sẽ chỉ thấy quan hệ của chúng ta rất loạn luân bát nháo, không chừng độ hảo cảm tụt về âm luôn ấy chứ."

Charlotte tủi thân ôm chặt lấy eo Sở Nguyên Thanh. Cô chớp chớp đôi mắt đẹp như đá Opal lấp lánh, cố tình lộ ra biểu cảm ngây thơ vô tội như trẻ nhỏ, dùng giọng điệu làm nũng oán trách:

"Nhưng... tớ cứ muốn Tiểu Thư nhanh chóng gọi tớ là mẹ cơ..."

"Thực sự là siêu cấp muốn luôn ấy! Vừa rồi tớ chỉ suýt chút xíu nữa là không kìm được cái miệng mà nói toạc ra rồi."

"Cậu xem, đứng ở lập trường một người 'chị gái' tri thức, ngay cả muốn ôm ấp con bé một cái cũng phải nghĩ đủ mưu kế, tìm đủ thời điểm thích hợp, nếu không rất dễ bị coi là quấy rối hoặc vượt quá giới hạn. Tức chết đi được!"

Sở Nguyên Thanh nghe giọng điệu làm nũng chảy nước của Charlotte liền mềm lòng ngay tắp lự. Cô dịu dàng vuốt ve mái tóc màu xanh thẫm mượt mà của đối phương, khẽ nói:

"Ừm, tớ biết mà. Tớ hiểu Charlotte rất yêu thương Tiểu Thư, cũng rất muốn nhanh chóng dùng thân phận người mẹ để bù đắp tình mẫu tử thiếu vắng bao năm qua. Nhưng xin cậu... hãy cho tớ chút thời gian, cũng cho Tiểu Thư chút thời gian để thích nghi, được không?"

"Đứa trẻ đó nhìn bề ngoài có vẻ chậm tiêu, nhưng thực ra nội tâm rất nhạy cảm. Dù không biết gì về sự thật, nhưng bản năng huyết thống của con bé vẫn tìm được đúng mục tiêu. Dù là đối với tớ hay đối với cậu, trong tiềm thức con bé đều nảy sinh thiện cảm đặc biệt như với người thân ruột thịt, nên mới dễ dàng tiếp cận và mở lòng ngay từ đầu như thế."

"Cho nên, dù chúng ta không nói toạc ra, sớm muộn gì con bé cũng sẽ lờ mờ đoán ra thôi. Mà cái quá trình tự suy đoán và nghi ngờ này, chính là giai đoạn đệm quan trọng để Tiểu Thư từ từ chấp nhận sự thật sốc óc đó."

Sở Nguyên Thanh ngập ngừng một chút, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định xen lẫn chút xấu hổ, rồi nhẹ giọng nói:

"Hơn nữa, tuy nói ra thì hơi sến súa và ích kỷ, nhưng... tớ vẫn hy vọng được dùng thân phận một người Cha để đích thân giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện với con bé. Mong cậu hiểu cho tâm nguyện này của tớ."

Charlotte nghe vậy thì rướn người hôn lên môi thiếu nữ, cô thì thầm vào môi người yêu:

"Tiểu Thanh thật gian xảo nha. Cậu nói chân thành thế thì tớ làm sao mà nỡ phản bác được nữa chứ? Nhưng tội chết có thể tha, tội sống khó tha. Để bù đắp cho tớ, cậu phải hoàn thành nốt chuyện lúc nãy chúng ta đang làm dở dang đấy nhé!"

Đuôi mắt thiếu nữ cong lên, đáy mắt rực rỡ sắc màu như kính vạn hoa nhuốm màu xuân sắc tình tứ. Hơi thở của cô trở nên dài và quyến rũ, chiếc áo choàng tắm trên người hững hờ trễ xuống, để lộ bờ vai trơn bóng xinh đẹp và bộ váy ngủ bằng lụa mỏng manh đang ôm sát những đường cong tuyệt mỹ đầy lồi lõm, phơi bày vẻ đẹp sa ngã đầy mê hoặc.

Thánh Nữ lúc này chẳng hề bận tâm đến hình tượng cao quý của mình. Hai cánh tay cô vòng qua cổ Sở Nguyên Thanh, đôi môi tìm đến và ngậm lấy vành tai non mềm của đối phương, phả hơi nóng thì thầm khe khẽ:

"Lúc nãy bị Tiểu Thư làm gián đoạn, cơ thể cứ lơ lửng lưng chừng, giờ lại càng trở nên khó chịu hơn rồi. Cậu phải chịu trách nhiệm cho ra dáng một người chồng đi chứ? Lần này cấm cậu dùng cái chiêu 'ăn gian' là truyền ma lực đấy nhé."

"Tớ không cần Tiểu Thanh 'bổ ma' (truyền ma lực), tớ chỉ muốn cùng Tiểu Thanh... 'làm' thật sự thôi."

Sở Nguyên Thanh đỏ mặt tía tai, nhưng tận sâu trong lòng lại cảm thấy Charlotte khi hào phóng thừa nhận ham muốn trần trụi thế này cũng rất đáng yêu. Cô giống như một góa phụ trẻ lần đầu được khai phá dục vọng sâu kín, khi đã thoát khỏi sự trói buộc của xiềng xích đạo đức, cô hoàn toàn bung xõa và không cách nào từ chối được sự cám dỗ ngọt ngào này.

Nhưng chợt nhớ đến ngày tháng hôm nay, Sở Nguyên Thanh lại do dự:

"Nhưng... bây giờ muộn lắm rồi. Lại còn là tối thứ Hai nữa... có thể Tiểu Huyền đã chui vào trong chăn tớ đợi sẵn rồi cũng nên."

Mặc dù suy nghĩ này nghe đích thị là phát ngôn của một tên "tra nam" (gã tồi) bắt cá hai tay chính hiệu, nhưng nếu bỏ mặc chú "cún lông vàng" tội nghiệp có khả năng đang ngoan ngoãn nằm đợi mình ở phòng thì lại càng quá đáng hơn.

Giữa hai cái hại, đành phải chọn cái nhẹ hơn.

Ma Nữ Thuần Bạch đã sớm chấp nhận thực tế mình phải gánh vác cái "dàn hậu cung" (harem) rắc rối này rồi.

Vậy thì việc "giữ thăng bằng bát nước" và đảm bảo sự công bằng, chăm sóc cảm xúc của tất cả mọi người, chính là môn học bắt buộc mà cô phải khắc cốt ghi tâm. Mà việc thất hẹn với một trong số họ mà không có lý do chính đáng, chắc chắn là điều tối kỵ nhất dẫn đến "chiến tranh giữa các vì sao" (harem war).

Charlotte nghe vậy liền ngẫm nghĩ một lát. Cô lật người lại, vểnh đôi chân thon thả lên trời, tay mò mẫm lấy điện thoại ở cạnh giường. Cứ thế trong tư thế nằm sấp gợi cảm, cô mở khóa màn hình, tìm khung chat với Tạ Thanh Huyền, bấm vào và gõ một dòng tin nhắn ngắn gọn:

"Tiểu Thanh đang ở phòng tớ, muốn làm cùng không?"

Ba giây sau, ảnh đại diện bên kia nhấp nháy, vài dòng tin nhắn phản hồi cực nhanh gửi tới:

"Có cần mang theo 'đạo cụ' không?"

"Có cần gọi cả Di Sinh (Yayoi) và Lưu Ly tới luôn không cho đông vui?"

Chung Mạt Ca Cơ nhìn câu hỏi mang tính "đi vào lòng đất" của chú cún lông vàng, rồi quay đầu lại nhìn Thanh Bảo vẫn đang ngây thơ vô tội. Cô tự ước lượng tính cách cổ hủ, bảo thủ của cô nàng người yêu này, cảm thấy trừ phi là tình huống ngặt nghèo đặc biệt như hôm qua, còn loại "bữa tiệc hoang lạc" đông người kia nhất thời chưa tổ chức ngay được đâu. Nhưng nếu chỉ là "tam nhân hành" (ba người) thì miễn cưỡng vẫn du di được.

Thế là, cô gõ chữ trả lời dứt khoát:

"Chỉ cần mang theo cái xác của em (Tiểu Huyền) là đủ rồi, Tiểu Thanh còn khá cứng nhắc trong mấy chuyện này đấy. Đông quá cậu ấy ngượng."

Charlotte cất điện thoại cái rụp, quay sang nói:

"Giải quyết xong! Thế này thì Tiểu Thanh có thể yên tâm 'hành sự' mà không lo gánh nặng tâm lý bỏ rơi ai rồi chứ?"

Thánh Nữ nói xong câu phát ngôn táo bạo, lại hài lòng vỗ vỗ lên chiếc giường lớn king-size, tiếp tục vẽ vời viễn cảnh đen tối:

"Ừm, nơi Tiểu Mộng (Chu Hiểu Mộng) chuẩn bị tuyệt thật đấy, giường phòng nào cũng to đến mức nằm được bốn năm người. Biết đâu trước khi đi, chúng ta có thể làm một vòng tour 'check-in' hết giường của mọi người luôn ấy chứ."

Sở Nguyên Thanh nghe những lời lẽ đầy mùi sắc dục này, chỉ cảm thấy bản thân mình hình như cũng đang dần bị "tha hóa" theo.

Tuy nhiên không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên. Tạ Thanh Huyền bước vào, khiến bầu không khí xung quanh vốn đã nóng, nay càng thêm kỳ lạ.

Dung nhan thiếu nữ thanh lạnh và quý phái (cool beauty), cô bước vào với vẻ mặt bình thản như đi chợ, nhưng tay lại thuần thục khóa trái cửa nghe tách một cái. Mái tóc màu bạch kim như dòng suối ánh sáng được buộc lỏng thành kiểu đuôi ngựa, hơi xù và mềm mại. Trên người cô chỉ mặc độc một bộ đồ tập yoga bó sát, hoàn toàn không có nội y bên trong. Tuy gần như không hở da thịt, nhưng chất liệu co giãn lại phô diễn triệt để từng đường cong, từng chỗ nhấp nhô đầy khiêu khích của cơ thể.

Ít nhất, sau khi Charlotte nhìn thấy "đường cong đầy đặn" đáng tự hào nhô lên trước ngực kia của đối phương, cô lập tức nheo mắt lại, để lộ ánh nhìn ghen tị không che giấu.

Tạ Thanh Huyền rõ ràng vừa mới tắm xong, làn da trắng nõn còn vương hơi nước ẩm mượt dưới ánh đèn. Khuôn mặt vốn quen không biểu cảm (poker face) của cô, khi nhìn thấy Sở Nguyên Thanh liền lập tức tan chảy, lộ ra vẻ dịu ngoan đáng yêu đầy tương phản. Cô chớp mắt, đăm chiêu hỏi:

"Tiểu Thanh... hóa ra chị thích 'thể loại' ba người (3P) cùng lúc sao?"

Sở Nguyên Thanh đỏ mặt, vừa định mở miệng phản bác, đã thấy "não bộ" của người đối diện bắt đầu tự biên tự diễn:

"Mà cũng phải... nếu trao đổi ma lực qua dịch thể thì lượng ma lực của Tiểu Thanh quá khủng khiếp, nhiều đến mức một chốc là 'tưới đầy' mọi người rồi, nếu chỉ có một người thì quả thực rất khó để chứa đựng và thỏa mãn hết nhỉ."

Chú cún lông vàng tự gật gù ra chiều đã hiểu, rồi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, cô nắm tay thề thốt như đang tuyên thệ trước cờ:

"Không sao đâu chị! Em hứa sẽ nỗ lực tập luyện để trở nên lợi hại hơn, bền bỉ hơn, nhất định sẽ nỗ lực để thỏa mãn chị!"

Sở Nguyên Thanh không nhịn được nữa. Cô cảm giác mình đang bị con bé này mô tả như một "góa phụ đen" tham lam dục vọng, cầu mà không được thỏa mãn vậy. Cô xấu hổ lao đến bịt miệng cái tên ngốc nghếch này lại, gào lên giải thích:

"Không phải như trong cái đầu đen tối của em tưởng tượng đâu!! Chỉ là... chỉ là Charlotte cũng muốn tham gia chung cho vui thôi!"

Tạ Thanh Huyền chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn về phía Charlotte, ánh mắt dò xét như muốn kiểm chứng sự thật.

Chung Mạt Ca Cơ thấy vậy thì nổi máu xấu tính, ho khan vài tiếng lấy lệ, rồi giả vờ nghiêm túc như một người chị cả từng trải, răn dạy:

"Tiểu Thanh này, không được tùy tiện đổ vỏ, đùn đẩy trách nhiệm cho người khác nha. Học cách thành thật đối diện với dục vọng thầm kín của bản thân cũng là môn học bắt buộc của một thiếu nữ phép thuật trưởng thành đấy."

Chú cún lông vàng nghe vậy thì ánh mắt bừng sáng như vỡ lẽ chân lý. Cô quay sang nhìn Sở Nguyên Thanh với ánh mắt đầy thấu hiểu và bao dung. Nhưng chưa kịp nói gì thì thấy "người trong mộng" của mình đã thẹn quá hóa giận, lao thẳng vào người Charlotte, bắt đầu màn "trừng phạt gia pháp" với con "Thánh Nữ sa ngã" dám đặt điều bậy bạ này.

Kinh nghiệm tình trường của Tạ Thanh Huyền còn non nớt như tờ giấy trắng. Cô ngoan ngoãn ngồi một bên quan sát "học tập kinh nghiệm thực chiến", tiện thể... âm thầm móc điện thoại ra, lén lút lên Baidu tra từ khóa: "Hướng dẫn nhập môn cách chơi đúng đắn và an toàn cho bữa tiệc ba người".

Trong khoảng thời gian này, có lẽ do chưa được "bổ ma" đầy đủ đến mức chỉ số IQ bị tụt giảm.

Nên chú cún lông vàng lần đầu tiên lơ đãng chú ý đến hoa văn ma thuật ẩn hiện trên vùng bụng dưới phẳng lì của hai người đang vật lộn trên giường kia.

Một đóa Lưu Ly (Forget-me-not - Xin đừng quên tôi).

Một đóa Đồ My (Vẻ đẹp tàn khốc cuối cùng).

Thiếu nữ chớp chớp mắt, đăm chiêu suy nghĩ.

Ơ... đây chẳng phải là Bản Mệnh Ma Pháp - hoa linh hồn đại diện cho Thanh Bảo và Charlotte sao?

Lẽ nào... sau khi mình chính thức thức tỉnh được hoa linh hồn của bản thân, mình cũng có thể khắc ấn dấu vết chủ quyền của mình lên người chị ấy ư?

......

Cùng lúc đó, tại lầu hai của lâu đài cổ kính, bên trong căn phòng ngủ màu hồng phấn của Sở Vọng Thư.

"Chiếc áo bông nhỏ" tội nghiệp vừa mới rửa mặt xong, đang ngân nga hát mà hoàn toàn không hay biết rằng cha ruột, mẹ ruột và bà mẹ kế của mình đang lao vào "trận đại chiến" ở phòng bên cạnh. Cô bé vui vẻ mở chiếc máy tính bảng trong túi đeo chéo ra, định kiểm tra lại đoạn ghi âm mình đã lén ghi lại trong giờ học thiền định lúc nãy để ôn bài, bỗng nhiên nghi hoặc thốt lên:

"Ủa? Đoạn ghi âm này... đến giờ vẫn chưa tắt sao?"