Ba ơi, xin hãy để con làm fan của ba!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3099

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2400

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 350

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6648

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 6

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 497

Ba ơi, xin hãy để con làm fan của ba 12 ! - Chương 272: Caladbolg, thử thách dành cho hậu bối.

Chương 272: Caladbolg, thử thách dành cho hậu bối.

Trên bầu trời cao.

Phù thủy Thuần Bạch đứng dưới tán cây Thủy Ngân, rũ mắt nhìn thanh ma kiếm xoắn ốc đang tích tụ ma lực cảnh giới [Xuyên] (Sông), ngập tràn quyền năng mạnh mẽ này, trong lòng có chút tiếc nuối.

Thuật thức này mô phỏng theo một món vũ khí thần thoại trong ký ức của cô.

—— Caladbolg / Ma kiếm Caladbolg.

Trong thần thoại Celtic, đây là thanh kiếm ma thuật xoắn ốc mang sức mạnh của sấm sét.

Còn ở vòng lặp đầu tiên, cô nhớ mang máng nó hình như là chiến lợi phẩm thu được từ một khe hở không gian nào đó, hoặc là từ trên người một Tông Đồ, cuối cùng lại bị đem làm nguyên liệu nâng cấp cho thanh Laevateinn. Quyền năng cụ thể của nó là điều khiển cuồng phong và sấm sét, cũng như nuốt chửng năng lượng để giải phóng sóng ánh sáng hình cầu vồng.

Sở Nguyên Thanh chưa bao giờ dám coi thường Tạ Thanh Du.

Đừng thấy cô gái này có vẻ ngốc nghếch, nhưng dù sao cũng là một ma pháp thiếu nữ [Mãn Khai] đấy.

Nếu không nhờ chiếc đèn được Charlotte sửa chữa lại 9%, khiến lượng ma lực tăng vọt gấp hơn mười lần, thì nếu không bật những kỹ năng dễ lộ danh tính như [Dư Âm Lịch Sử], [Sát Nghiệp Hủy Diệt] hay [Khúc Ca Thuần Bạch], cô căn bản không có cách nào đánh lại đối phương.

Đây hoàn toàn là chênh lệch về phần cứng, khoảng cách ma lực giữa hai bên quá lớn, nói là kém nhau mấy trăm lần cũng không ngoa.

Cho nên, cô mới nghĩ đến việc cố tình lộ ra sơ hở. Sau khi hứng chịu đòn tập trung hỏa lực, cô sẽ lợi dụng đặc tính của ma pháp [Ngân Kính] (Gương Bạc) để chuyển hóa toàn bộ ma lực mà đối phương giải phóng thành quyền năng nạp vào thanh kiếm xoắn ốc, nhằm tiết kiệm một chút ma lực cho bản thân.

Kết quả là...

Cô gái này "nương tay" hơi quá rồi đấy, sao lại chỉ phóng ra có chút xíu ma lực thế này? Nếu không phải chất lượng ma lực đủ cao, thì chỗ này quy đổi ra cùng lắm cũng chỉ bằng mười đơn vị ma lực cấp [Trì] (Ao) mà thôi.

Và ngay khi có người đang cảm thấy mình vừa diễn một vở kịch vô ích,

Thì chú bướm nhỏ (Violet) đang vỗ cánh, nhìn thanh ma kiếm xoắn ốc cực ngầu trên tay Thanh Bảo, kinh ngạc thốt lên:

"Woa, Tiểu Du ơi, cô ấy thế mà hút sạch ma lực của cậu luôn kìa, lợi hại quá đi!"

"Nếu không phải vì không ngửi thấy mùi của đồng loại, có khi tớ còn tưởng nhầm cô ấy cũng đã [Mãn Khai] rồi ấy chứ."

Ma pháp thiếu nữ và con người là hai loài hoàn toàn khác biệt.

Và điều khẳng định chắc chắn cho kết luận này, chính là sự thay đổi diễn ra ở giai đoạn [Mãn Khai].

Bất kể lượng ma lực nhiều hay ít, thậm chí là cảnh giới cao hay thấp, một khi hoàn thành [Mãn Khai], tất cả đều sẽ trải qua một lần thăng hoa.

Trong lần thăng hoa này, các ma pháp thiếu nữ vốn vẫn còn được coi là con người, sẽ chính thức trở thành sinh vật duy tâm. Không chỉ có thể tiến vào trạng thái [Phồn Hoa] bằng lời chúc phúc từ hoa ngữ của riêng mình, miễn nhiễm với đủ loại vết thương chí mạng có thể giết chết người thường vô số lần, mà họ còn sở hữu một loại trường lực bị động kỳ diệu.

Nói một cách đơn giản, nó tương đương với việc các chức năng cơ bản của Ma Trang (trang phục ma thuật) được cố định vĩnh viễn.

Tạ Thanh Du không cần Ma Trang, không cần dùng phép thuật, ở trạng thái bình thường cũng có thể tự do bay lượn. Khi gặp nguy hiểm còn có màng chắn phòng thủ bị động. Tốc độ, uy lực, hiệu suất năng lượng khi thi triển thuật thức, cũng như hiệu quả bức xạ của Đóa hoa Linh hồn ra bên ngoài đều được nâng cao đáng kể.

Cục Đối Sách Ma Pháp cho rằng, nó giống như một loại sóng lòng (tâm triều) vĩnh cửu, pha trộn với từ trường sinh mệnh đặc thù, đồng thời còn mang theo lời chúc phúc của hoa ngữ và bước sóng linh hồn riêng biệt, là một hiện tượng cộng hưởng phức tạp.

Cũng chính vì vậy, hiện tại chưa ai có thể che giấu vĩnh viễn loại trường lực này.

Thế nên đối với các ma pháp thiếu nữ đã [Mãn Khai], giữa họ với nhau tối đa chỉ có thể tạm thời che giấu thân phận, chứ tiếp xúc lâu dài thì hoàn toàn không giấu được.

Sở Nguyên Thanh cũng không phải là ngoại lệ.

Cho nên, cô cùng lắm chỉ là [Hoa Khai] mà thôi!

Nhưng dù là vậy, điều này vẫn khiến người ta cảm thấy khó tin. Sở Nguyên Thanh tham gia "Sân Khấu Lấp Lánh" được bao lâu? Lên sân khấu được mấy lần? Vậy mà đã trực tiếp [Hoa Khai] rồi sao?

Hơn nữa...

Chưa bàn đến thanh kiếm xoắn ốc được tạo thành từ việc hấp thụ ma lực của chính cô (Tạ Thanh Du), chỉ riêng cây Thủy Ngân cao cả trăm mét trước mặt kia cũng hoàn toàn được đúc từ ma lực của đối phương. Một ma pháp thiếu nữ [Hoa Khai] bình thường làm sao có được lượng ma lực khủng khiếp đến nhường này?

Tạ Thanh Du bắt đầu hiểu tại sao Charlotte lại nói như vậy.

Sở Nguyên Thanh căn bản cũng giống như cô, là một "quái vật" thiên phú phi logic. Có cô ấy ở cùng một khu vực thi đấu, thậm chí còn là đồng đội, thì Tạ Thanh Huyền (em gái Tạ Thanh Du) sẽ an toàn hơn gấp trăm lần so với các thí sinh khác.

Tạ Thanh Du im lặng thu dù lại. Thanh kiếm xoắn ốc kia của Sở Nguyên Thanh, chỉ nhìn khí thế thôi cũng đủ để càn quét những kẻ dưới cấp [Mãn Khai], hoàn toàn phù hợp với kỳ vọng của cô. Cô chắc chắn đã "thất bại", nếu cứ tiếp tục dây dưa thì chẳng qua cũng chỉ là cãi chày cãi cối, hà tất phải làm vậy?

Còn về việc thực hiện lời hứa, điều cô vốn quan tâm cũng chỉ là sự an toàn của em gái.

Đã không còn lo lắng về mặt này, mà em gái lại ghét cô, vậy thì cứ tuân thủ lời hứa là được.

"Chị xin hứa, sau này chị sẽ không bao giờ..."

Nhưng ngay khi có người định thành thật đưa ra lời tuyên bố,

Thì chú bướm nhỏ đã điêu luyện "tát" cô một cái, kịp thời bịt cái miệng đó lại, rồi cố gắng giả làm đại phản diện, bắt đầu hét lên:

"Tiểu Du nói đây mới chỉ là bắt đầu thôi! Sở Nguyên Thanh, cô..."

Nói được một nửa, Bướm Violet lại làm hỏng bầu không khí bằng một câu băn khoăn rất chi là "phá game":

"Không được, gọi thế nghe xa lạ quá à, tớ gọi cậu là Thanh Bảo được không?"

Phù thủy Thuần Bạch ngơ ngác gật đầu, liền thấy chú bướm nhỏ đối diện vui vẻ nói tiếp:

"Tuyệt quá, Thanh Bảo! Mau đến đánh Tiểu Du một trận ra trò đi! Mỏ của Tiểu Du cứng lắm, nếu không đánh cho cô ấy phải bật [Phồn Hoa], thì dù có bị đánh đau cô ấy cũng không chịu thừa nhận cậu lợi hại đâu!"

Sở Nguyên Thanh nhạy bén nhận ra suy nghĩ của Tạ Thanh Du. Cô hiểu rằng bây giờ hoàn toàn có thể giải trừ mọi thuật thức, để trận chiến này kết thúc trong hòa bình, bỏ qua mâu thuẫn giữa hai chị em nhà này, lấy xong nguyên liệu Tai Hài rồi chuồn.

Nhưng mà...

"Violet à, ma pháp thiếu nữ toàn là mấy đứa trẻ có vấn đề thế này sao?"

Phù thủy Thuần Bạch ngước đôi mắt vàng kim lên, thanh kiếm xoắn ốc trong tay cô phóng to vô tận theo lượng ma lực được truyền vào. Cuồng phong gào thét cuốn theo sấm sét bành trướng, xé nát không khí trong phạm vi ảnh hưởng, tạo ra một lĩnh vực nhiệt độ cao khủng khiếp. Một chùm sóng ánh sáng tựa như rồng giận được đúc thành chỉ trong chớp mắt.

Chỉ thấy bầu trời bị nhấn chìm trong dải cầu vồng rực rỡ. Chùm sóng ánh sáng dung hợp giữa bão tố và sấm sét, tựa như đi qua cây cầu Bifrost trong thần thoại, mang theo sự phán xét dịch chuyển tức thời đến ngay trên đỉnh đầu Tạ Thanh Du, với uy năng nung chảy sắt thép, phá hủy núi non, giáng thẳng xuống!

Chú bướm nhỏ suýt chút nữa bị dọa khóc thét. Nó hóa thành một luồng sáng, vội vàng chui tọt vào trong chiếc đèn lồng của chủ nhân, nhưng vẫn bị tia sét đánh trúng cánh, vô cùng tủi thân.

Tạ Thanh Du thậm chí còn không kịp thi triển thuật thức phức tạp nào, đã bị luồng sóng ánh sáng có lớp vỏ rực rỡ cầu vồng, bên trong chứa đầy sấm sét và bão tố này nuốt chửng. Cô bị cuốn đi bởi động năng vượt xa kiếm khí của Trảm Ảnh. Trường lực bị động xuất hiện vết nứt, theo bản năng cô chủ động rót ma lực vào để sửa chữa.

Nhìn từ bên ngoài,

Trong ánh sáng cầu vồng rực rỡ nóng bỏng đang lao xuống như rồng giận, lõi bên trong đã biến thành một ngôi sao băng màu tím cháy rực liên tục.

Ngôi sao băng này bị thanh ma kiếm xoắn ốc oanh tạc xuống thành phố Salzburg ngập tràn tiếng chim hót và hương hoa. Sấm sét và bão tố bao quanh nó tựa như sự trừng phạt của thần linh giáng xuống từ chân trời, nghiền nát toàn bộ núi Mönchsberg, lâu đài, bảo tàng, thang máy trong núi và cáp treo ở phía dưới cùng.

Tạ Thanh Du hóa thân thành sao băng, bị động năng khủng khiếp liên tục đẩy đi. Cô một hơi đập nát đủ loại công trình kiến trúc xây dựng dựa vào núi kéo dài bảy tám cây số, lao nhanh từ trên núi xuống khu phố cổ, cày phẳng ba nhà thờ và nghĩa trang, lúc này ánh tím tượng trưng cho sự phòng thủ bằng ma lực mới dần trở nên rực rỡ.

Tốc độ của thiếu nữ cuối cùng cũng thoát khỏi vận tốc âm thanh trong sự giằng co, trở về vận tốc cận âm. Lúc này cô mới có chút thời gian để triệu hồi biển hoa do Violet kiến tạo, để những tạo vật ma lực này giúp triệt tiêu lực tác động, bắt đầu điều khiển đường cong khi bị đánh bay ngược, đồng thời dùng ô dù thắp lên ngọn lửa Minh Phủ, xua tan sức mạnh còn sót lại của thanh ma kiếm xoắn ốc.

Cảnh tượng này, nếu đặt dưới góc nhìn trực tiếp từ bên ngoài, chính là sóng ánh sáng mang theo cô cày nát khắp khu phố cổ, dọc đường đi ngập tràn những cánh hoa Violet chôn vùi toàn bộ đống đổ nát vừa tạo ra. Ngọn lửa Minh Phủ và tàn dư của bão tố sấm sét liên tục giao thoa, tựa như đang bắn pháo hoa.

Nếu bỏ qua những thiệt hại về kinh tế, cảnh tượng này có thể nói là đẹp không sao tả xiết.

Trong lâu đài hiện thực,

Sở Vọng Thư vô cùng chấn động. Cô bé coi như đã hiểu tại sao Thanh Bảo nói cần đổi sang một nơi rộng lớn hơn, và chị Charlotte lại trực tiếp tạo ra một không gian dị biệt mô phỏng toàn bộ Salzburg.

Nếu vẫn là không gian dị biệt kích thước chỉ bằng tòa lâu đài, e rằng giờ này đã bị thanh kiếm xoắn ốc kia đâm thủng rồi.

Và điều đáng sợ nhất là, trận chiến dường như mới chỉ bắt đầu.

Nói cách khác, nếu "Tiểu Thanh" và Tạ Thanh Du đánh nhau ngoài đời thực mà không cố ý kiềm chế, thì gần như chẳng mấy chốc sẽ phá hủy Salzburg, hơn một trăm ngàn người dân bên trong sẽ không có bất kỳ thời gian nào để di tản.

"Ma pháp thiếu nữ, đáng sợ quá."

Chiếc áo bông nhỏ (Sở Vọng Thư) lần đầu tiên tận mắt chứng kiến uy nghiêm của siêu phàm, theo bản năng thốt lên cảm thán giống hệt con mèo sợ xã hội kia, rồi lại chợt cảm nhận sâu sắc hơn về việc cha mình là một người hùng.

Nếu không có [Thuần Bạch], cứ để mặc tai ương giáng lâm bừa bãi, các ma pháp thiếu nữ không thể nào lần nào cũng kéo kẻ thù vào không gian dị biệt. Một khi trận chiến diễn ra trong hiện thực, bất luận thắng bại đều sẽ chỉ gây ra bi kịch.

Cho nên, có lẽ cha còn vĩ đại hơn những gì cô bé tưởng tượng.

Tạ Thanh Huyền nhìn mà đôi mắt sáng rực, cô kéo kéo vạt áo Charlotte, nghiêm túc nói:

"Cho chị hai tấm ảnh của Tiểu Thanh, quay lại cảnh này cho tôi."

Cô nàng Thánh nữ lập tức vui vẻ đồng ý cuộc giao dịch "lời to" này.

Kirimi Yayoi (Tiểu Anh Đào) nhìn cảnh tượng hoành tráng trong màn hình, cuối cùng cũng biết tại sao Thanh Bảo lần nào cũng chỉ cần một giây là có thể "rót đầy" mình. Cô thậm chí còn cảm thấy kinh ngạc vì tối qua mình lại có thể hút cạn ma lực của đối phương, đến giờ mới thấy chột dạ muộn màng.

Mèo sợ xã hội (Đường Lưu Ly) thì đang ăn mừng vì may mà Thanh Bảo tính tình tốt, lại không phải kiểu tsundere (ngoài lạnh trong nóng), nếu không cái khoảnh khắc lừa mất nụ hôn đầu của đối phương, chắc cô đã bị thanh kiếm xoắn ốc đánh thành tro bụi rồi, tiện thể chôn theo cả cái thị trấn Triết Long luôn.

Cùng lúc đó, trong kết giới trần thế.

Sao băng màu tím cày từ khu phố cổ đến cây cầu nhỏ Makartsteg nối liền với khu phố mới, rồi đâm nát cây cầu treo đầy những ổ khóa tình yêu này. Cùng với lượng lớn phế liệu kiến trúc, cả hai ầm ầm rơi xuống dòng sông Salzach lấp lánh ánh nước, bắn tung tóe lên hàng trăm tấn bọt nước.

Giây tiếp theo, ngọn lửa Minh Phủ như Moses rẽ nước, mở ra một vùng trống rỗng giữa dòng sông Salzach.

Tạ Thanh Du tay cầm ô dù, bước ra từ trong đó. Bộ Ma Trang trên người vẫn nguyên vẹn như mới, cũng không bị nước sông làm ướt, dường như chưa từng bị thương. Chỉ có chú bướm nhỏ đang run rẩy trong đèn lồng mới biết, nếu không nhờ khoảng cách mười mấy cây số đã triệt tiêu phần lớn sát thương từ động năng, thì bộ Ma Trang này đã sớm nát bươm rồi.

Mà dù vậy, nội tạng cũng bị chấn thương nghiêm trọng, thậm chí chỉ thiếu chút nữa thôi là đã bị đánh bật ra trạng thái [Phồn Hoa].

Tạ Thanh Du nuốt ngụm máu tanh ngọt xuống, cô ngước mắt nhìn lên trời cao. Ma lực trong cơ thể lưu chuyển, sắc mặt tái nhợt hồi phục vẻ hồng hào, thương thế đã hoàn toàn trở về con số không, trường lực quanh thân cũng hoàn toàn lành lặn.

Đây chính là [Phù thủy] đã đạt đến [Mãn Khai].

Cho dù không chủ động mở [Phồn Hoa], ma lực cũng có thể bị động chữa lành vết thương, thậm chí sẽ sinh ra một phần khả năng kháng cự đối với những đòn tấn công đã phải chịu trước đó.

Thanh kiếm xoắn ốc của Sở Nguyên Thanh đã phá vỡ phòng thủ, nhưng chưa hoàn toàn phá vỡ. Đòn tiếp theo sẽ càng khó gây thương tổn cho cô hơn, xét về mặt chiến quả thì không mang ý nghĩa gì đặc biệt.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ...

Nếu vừa rồi cô không nương tay, để cho thanh kiếm xoắn ốc của đối phương hấp thụ nhiều ma lực hơn nữa, thì tình hình hiện tại sẽ hoàn toàn khác.

Tạ Thanh Du biết rõ điều này, cô thậm chí bắt đầu nghi ngờ, thanh ma kiếm xoắn ốc trên tay Sở Nguyên Thanh hoàn toàn có thể xếp vào loại thuật thức cấm kỵ đơn mục tiêu. Đợi sau khi đối phương [Mãn Khai], thứ này có khi có thể một hơi xuyên thủng mấy tầng thế giới phản chiếu, là cái loại thủ đoạn chơi xấu có thể đánh tan hoàn toàn mộng cảnh.

Hơn nữa xét đến việc thư viện của Cục Đối Sách mở cửa hoàn toàn cho cấp đội trưởng, mà cô lại chưa từng nghe nói đến thuật thức này, thì khả năng cao đây là một phần trong hệ thống bản mệnh ma pháp của đối phương, thậm chí dứt khoát là ma pháp tự sáng tạo.

Trên thực tế, cô đoán rất đúng.

Những ma pháp tự sáng tạo này của Sở Nguyên Thanh, khớp một cách hoàn hảo với quyền năng của bản mệnh ma pháp [Khúc Ca Thuần Bạch].

[Khúc Ca Thuần Bạch] có thể tái hiện lại những sức mạnh từng nắm giữ, thậm chí là từng nhìn thấy trong quá khứ.

Cho nên, bất kể là sự ban phước từng sở hữu như [Ngân Kính], hay vũ khí thần thoại từng sử dụng như [Caladbolg], đều rất phù hợp với hệ thống bản mệnh ma pháp, độ khó để thêu dệt nên chúng không cao.

Tất nhiên, cái "không cao" này cũng là đối với bản thân cô thôi.

Mặt khác, những quyền năng mang tính duy nhất của [Tai Thần], cũng như thanh Laevateinn được cường hóa đến cực hạn, bẩm sinh sở hữu khả năng buộc chặt nhân quả, neo giữ vận mệnh, cho đến cả khái niệm thần thoại, thì cũng không cách nào dùng ma pháp sao chép lại được.

Ít nhất là ở hiện tại.

Sở Nguyên Thanh nhìn vị [Phù thủy] đang bay vút lên cao từ dòng sông Salzach, trầm ngâm lẩm bẩm:

"Thương tích đã hoàn toàn hồi phục rồi sao? Mặc dù là hàng nhái được tạo ra từ chút ma lực cỏn con đó, chỉ tái hiện được một phần nghìn uy lực của ma kiếm xoắn ốc, nhưng [Phù thủy] cấp đội trưởng quả thực mạnh hơn mình tưởng tượng một chút."

Tạ Thanh Du rõ ràng không nghiêm túc, cũng không có ý chí chiến đấu, gần như hoàn toàn không phòng bị.

Trong điều kiện như vậy mà bị ma kiếm xoắn ốc đánh từ trên trời xuống đất, cày nát hơn mười cây số với tốc độ siêu thanh, mà cũng chỉ miễn cưỡng được coi là phá vỡ phòng thủ, chứng tỏ khi chiến đấu với tai thú mà bị đánh lén, ăn vài đòn mạnh hơn thế này cũng chẳng hề hấn gì.

Nói cách khác, độ sai số cực cao.

So với những chiến binh chỉ có sự ban phước mà không thành hệ thống ở vòng lặp đầu tiên, thì cái này ưu việt hơn quá nhiều.

Trong thời đại tận thế đó, một chút chênh lệch thông tin nhỏ nhoi, một tai nạn bé xíu, cũng có thể khiến đồng đội sở hữu sự ban phước mạnh mẽ phải bỏ mạng. Trong khi đặc tính sinh vật duy tâm của [Phù thủy] lại đủ để miễn nhiễm phần lớn sai lầm, chịu đựng áp lực ở mức tối đa.

Nếu coi thế giới là một trò chơi, thì chu kỳ thứ hai (vòng lặp thứ hai) chắc chắn là phiên bản cập nhật, cho ra đời những "lớp nhân vật" (class) có hệ thống hơn.

Nhưng...

"Quá lơ là."

Sở Nguyên Thanh rũ mắt thì thầm.

Dù đã từng đối mặt với tai thú, thậm chí trải qua không ít trận chiến sinh tử, nhưng rốt cuộc vẫn đang sống trong thời bình. Ngay cả ma pháp thiếu nữ cấp đội trưởng cũng chỉ có ý thức chiến đấu ở mức độ này, thì có thể tưởng tượng được những [Phù thủy] còn lại có bao nhiêu "trình độ" rồi.

Mặc dù trong góc nhìn của cô, những ma pháp thiếu nữ này đều là những đứa trẻ chưa đủ trưởng thành. So với chiến binh, họ giống những thần tượng biết phép thuật hơn.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, với tư cách là [Phù thủy] sở hữu sức mạnh siêu phàm, việc bước lên chiến trường là điều đã định sẵn. Tiếp tục coi họ là trẻ con, hay đơn thuần là thần tượng, chắc chắn là vô trách nhiệm với sinh mệnh của chính họ.

Cho nên...

—— Cần phải có thử thách.

Sở Nguyên Thanh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đèn trước ngực, phần 9% được sửa chữa tỏa ra ánh hào quang trắng tinh khôi. Trong từng hơi thở, cô nuốt trọn ma lực truyền đến từ khắp nơi trên thế giới. Thanh ma kiếm xoắn ốc đã lu mờ ánh sáng trong tay cô, chém ra sấm sét giữa tiếng gầm của bão tố, trong tiếng rít gào giáng thẳng xuống vị [Phù thủy] đang bay tới.

Tạ Thanh Du không phải kẻ ngốc, sau khi công nhận sự uy hiếp của đối phương, không có lý nào lại hứng chịu sát thương một cách trực diện. Chiếc ô của cô mở ra, ngọn lửa Minh Phủ tựa như cột sáng bắn ra từ bên trong, va chạm trực diện với sấm sét của ma kiếm xoắn ốc.

Tiếng nổ ầm ầm vang vọng.

Đồng tử của thiếu nữ khẽ co lại, cô nhận thấy ngọn lửa không thiêu rụi được sấm sét. Thần sắc cô trở nên nghiêm túc, ngọn lửa Minh Phủ khuếch tán vào ma lực, tái tạo và bùng cháy giữa không trung. Những cánh bướm màu tím sinh sôi nảy nở từ trong đó, hóa thành thủy triều nuốt chửng tia sét, một lần nữa ngược dòng xông lên.

"Tiểu Du, đừng tiết kiệm ma lực nữa. Khả năng kiểm soát ma lực vi mô của đối phương mạnh hơn cậu, dung lượng cũng nằm ngoài dự đoán của cậu, thậm chí cô ta còn chủ động thu liễm khí tức, cảm nhận của cậu hoàn toàn sai rồi, dứt khoát nghiền nát cô ta luôn đi!"

Chú bướm nhỏ bay qua bay lại trong lồng đèn, nó vừa giúp xây dựng thuật thức, vừa hoạt bát cổ vũ, nhưng trong lòng lại càng lúc càng sợ.

Tuy chỉ mới giao đấu vài chiêu, nhưng khả năng điều khiển ma lực của Sở Nguyên Thanh quá chính xác và lão luyện. Ngọn lửa Minh Phủ mà Tạ Thanh Du vừa dùng là lượng ma lực được tính toán kỹ lưỡng, muốn đổi ngang với tia sét kia, kết quả lại bị khắc chế ngược lại.

Nói cách khác, về mặt kỹ thuật, bên này đã thua rồi.

Cảm giác này, thay vì nói là đang đánh nhau với một tay mơ mới trở thành [Phù thủy], thì giống như đang giao đấu với cô giáo Thỏ Dệt Mộng trong mô phỏng huấn luyện hơn. Với lượng ma lực ngang nhau thì hoàn toàn không có cửa thắng.

Tạ Thanh Du cũng không nói chuyện đầu hàng ngay. Chỉ cần còn chút lòng tự trọng thì chẳng có lý do gì lại chọn tránh chiến trong tình huống này. Cô hoàn toàn không tin đối phương thực sự có thực lực [Mãn Khai], điều này quá phản thường thức.

Cho nên, chỉ cần không nương tay nữa thì thắng không khó.

Quanh thân Tạ Thanh Du được bao phủ bởi những cánh bướm màu tím sẫm, dấu vết thân thể cô hoàn toàn bị triệt tiêu, dòng khí lưu xung quanh cũng dung hòa một cách hoàn hảo. Tốc độ bay theo đó được bung ra hết mức, dù di chuyển với tốc độ Mach cũng không để lại chút dấu vết và âm thanh nào.

"Đúng, chính là như thế! Chúng ta làm một lèo, đánh nổ cây Thủy Ngân của Thanh Bảo trước. Chỉ cần còn cái thứ đó thì đấu ma lực với đối phương sẽ bị thiệt thòi. Đánh nát nó, rồi dùng ma pháp phá vỡ Ma Trang của Thanh Bảo!"

Chú bướm nhỏ như bộ não gắn ngoài, nỗ lực bày binh bố trận. Nó cẩn thận che giấu dao động trên người Tạ Thanh Du, dùng vô số ma pháp để làm biến mất hoàn toàn dòng khí lưu, âm thanh, khí tức ma lực và bước sóng tinh thần.

Bản mệnh ma pháp của Tạ Thanh Du có liên quan đến loài bướm, bản thân thiên về vị trí hỗ trợ và sát thủ hơn. Trong số các đội trưởng, cô thuộc loại có phương tiện tấn công trực diện khá nghèo nàn. Lần trước dùng thuật thức không giới hạn "Bướm Chôn Cất" để hủy diệt thế giới gương, cũng thuộc trường hợp dùng được, nhưng dùng rất vụng về.

Ừm, khiếm khuyết này có thể được đồng đội của cô bù đắp.

Nhưng ai bảo thiếu nhân lực, lần trước chỉ có thể đi làm nhiệm vụ một mình chứ?

Nhưng bây giờ không giống tình huống bị Mộng Yểm xoay như chong chóng, chỉ có thể đấu trí đấu dũng với không khí.

Sở Nguyên Thanh đang ở ngay trước mắt, cô không có lý do gì đánh không lại!

Cho nên, hà tất phải tấn công cây Thủy Ngân trước?

Suy nghĩ của thiếu nữ trôi nhanh. Những cánh bướm khô héo quấn quanh đầu ngón tay, hóa thành những đường vân dày đặc luân chuyển, ngưng tụ thành lưỡi dao có chất liệu hư ảo. Trên đó đính kèm kịch độc, mê hồn, say thần, mục nát, trì hoãn, phá gió... tổng cộng 19 loại hiệu ứng xấu.

Quan trọng nhất là, không cần đâm thủng Ma Trang, cũng không cần đâm vào da thịt, chỉ cần chạm vào ma lực của đối phương là có thể thuận thế chảy ngược vào trong, phát huy tác dụng ngay lập tức, kết thúc trận chiến.

Và chỉ trong một hơi thở,

Phù thủy Thuần Bạch đã ở ngay gần trong gang tấc.

Nhưng khi còn chưa thực sự tiếp cận, đối phương lại như tiên tri được mà nhìn xuống. Màu vàng kim trong mắt cô uy nghiêm và trang trọng, nuốt chửng sắc màu rực rỡ kia. Đáp trả lại là thanh ma kiếm xoắn ốc nóng bỏng đến mức nuốt chửng ánh mặt trời, mang theo hơi thở rồng trong thần thoại!!!