B.A.D.

Truyện tương tự

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

(Đang ra)

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

Shimano Yuhi

Hãy cùng theo dõi câu chuyện về hành trình của ông chú ấy.

15 68

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

9 36

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

(Đang ra)

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về Akira và hành trình đầy sóng gió nơi học đường, nhằm mục tiêu trở thành một tên trai bao được Yandere bao nuôi…!

2 0

Nuôi Cậu Chỉ Là Bất Đắc Dĩ, Đừng Có Bám Lấy Tôi

(Đang ra)

B.A.D. [7] Mayuzumi chẳng màng tới nỗi đau buồn của con rối - V7 Câu chuyện II

V7 Câu chuyện II

-----

Bây giờ mình đã có một cái tên mới.

Đó là tên của một loài hoa.

Hiện tại mình là Hirugao.

Yuusuke Hirugao.

Yuusuke nói là mình không cần làm gì cả. “Em chắc hẳn đã mệt rồi”, anh ấy nói, “nên cứ nghỉ ngơi đi”. Anh ấy cũng không làm gì cả giống mình.

Anh ấy ngủ rất nhiều. Thi thoảng anh cứ nhìn chằm chằm vào sàn nhà mà không di chuyển. Tuy nhiên, khi mình nói chuyện với anh ấy, anh ấy mỉm cười. Mình thích nụ cười của Yuusuke. Lúc đầu, mình không hiểu anh ấy, giờ vẫn vậy, cơ mà mình thực sự thích nụ cười đó.

Yuusuke nói là mình có thể tự do làm bất cứ điều gì.

Nhưng mà, mình không biết tự do là gì.

Khi mình nói vậy, Yuusuke nói anh ấy cũng không biết luôn.

Những lúc như vậy, cả hai chúng mình chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Mình không làm gì cả, ăn khi chúng mình đói và ngủ rất nhiều.

Đó có lẽ là lần đầu tiên anh cảm thấy tự do, anh ấy nói vậy.

Tuy vậy, mình không nghĩ mình có thể thực sự được tự do như Yuusuke nói.

Dù gì đi nữa, mình nghĩ mình không bao giờ có thể thực sự được tự do.

Có những chuyện anh ấy không biết.

Có cả những chuyện mình đã quên.

Dẫu vậy, mình sẽ không kể với anh ấy. Để anh ấy sẽ không bao giờ biết được.

Thực ra…

Đó là bí mật của mình.

-----

“Odagiri tới rồi!”

“Aaaaaa!”

Khi mở cửa văn phòng ra, một vật nặng đột nhiên lao về phía tôi như một viên đạn. Tôi suýt thì ngã song vẫn có thể giữ thăng bằng vừa kịp lúc.

Hirugao đang vừa cười vừa đu vào cổ tôi, khua khoắng chân dữ dội.

Dù cô gầy, song tôi không thể đỡ được sức nặng của một cô gái tuổi thiếu niên. Đứng loạng choạng, tôi nhấc cô lên và cẩn thận đặt lại xuống sàn.

“H-Hirugao, đừng làm vậy nữa nhé”, tôi cầu xin. “Nhỡ đâu anh ngã đấy”.

“Yuusuke! Yuusuke! Odagiri tới rồi!”

Tuy nhiên, cô đã chạy vào lại văn phòng rồi. Một sợi ruy băng lớn lắc lư trên mái tóc xám và đôi chân trần của cô giẫm lên cái quần quá cỡ. Cô đang mặc quần áo của Yuusuke.

Tay áo và ống quần đã được xắn lên vì quá dài. Cô không có vẻ gì là muốn có quần áo riêng.

Tôi đã hỏi cô có cần quần áo mới không rồi…

“Ừm, em ấy thích thế, nên là tôi không thấy có vấn đề gì cả”.

“Rộng quá. Thoải mái và ấm lắm!”

“Đúng không?”

“Đúng!”

…và đó là cách hai người họ trả lời.

Thành ra hôm nay cũng vậy, Hirugao đang giẫm lên ống quần. Quần áo của Yuusuke đang dần dần bị hư, song cậu có vẻ không bận tâm.

Tôi đi theo Hirugao vào phòng khách và sững sờ.

Mayuzumi đang nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt khinh bỉ.

Có đầy những con động vật origami trên phụ kiện đội đầu của cô. Còn có cả một sợi dây chuyền nối những con chó với nhau. Cô ấy trông như một cây thông Noel.

“Odagiri-kun”, cô ấy nói. “Tôi sẽ giảm lương của anh”.

“Đó thực sự là câu đầu tiên cô nói sao?! Xin cô đừng mà!” Tôi cầu xin.

Mayuzumi phớt lờ lời cầu xin của tôi và thở dài. Đôi mắt nhắm hờ của cô lóe lên vẻ giận dữ.

Yuusuke đang nằm trên sàn còn Hirugao bám vào chân cậu như một con mèo. Họ đang nhìn tôi.

“Ô, là Odagiri-san”, Yuusuke nói. “Lô! Đúng là anh ấy tới thật”.

“Em bảo rồi mà!” Hirugao mỉm cười rạng rỡ, khua khoắng đôi chân.

Cô đáng lẽ đã mười sáu tuổi, song cô trông như khoảng mười hai và cách cư xử của cô thậm chí còn trẻ con hơn. Họ giống như hai anh em chênh nhau nhiều tuổi.

Thở dài, tôi kéo Yuusuke và Hirugao ngồi dậy.

“Nghe này, Yuusuke. Hirugao là một chuyện, nhưng cậu không nên nằm ườn ra thế. Đừng ngủ trên sàn. Nhỡ cảm thì sao? Nằm trên ghế ý”.

“Lại nữa rồi, cư xử như một bà mẹ. Hirugao hay nhảy nhót trên ghế. Tôi không muốn nó bị bẩn. Với lại, ở nhà tôi lúc nào cũng nằm trên sàn và chưa bao giờ bị cảm lạnh”.

“Cậu cũng nên để ý tới Hirugao!” Tôi hạ giọng mình xuống thành một tiếng thì thầm. “À mà, làm ơn để ý tới tâm trạng của Mayu-san”.

Họ có thể bị cấm tới văn phòng nếu chuyện này cứ tiếp diễn.

Tôi quay sang Hirugao và vuốt ve cái đầu xám. “Và em nên bình tĩnh lại chút. Đừng làm ồn quá, nhé?”

“Được! Em sẽ không làm ồn đâu. Em sẽ im lặng, im lặng, im lặng”, cô lặp lại để không quên.

Nếu ta yêu cầu cô điều gì đó rất kỹ càng, cô thường sẽ nghe lời. Ra lệnh có lẽ sẽ là cách đáng tin cậy nhất, nhưng tôi không muốn làm thế.

Tôi quay lại nhìn Mayuzumi. Cô ấy đang tháo những đồ trang trí đáng ghét trên đầu.

“Vậy, Yuusuke-kun. Cậu tới đây làm gì?” Mayuzumi hỏi. “Tôi cho cậu vào căn hộ vì cậu nói có chuyện muốn nói. Cậu không tới đây chỉ để vứt origami khắp nơi, đúng chứ?”

“À, đúng rồi. Tôi suýt quên. Tôi có chuyện muốn nói với Odagiri-san”. Yuusuke bế Hirugao lên và đặt xuống. “Ngoan nhé”.

Sau đó, cậu bật dậy, nắm lấy tay tôi và kéo tôi vào bếp. Theo chỉ dẫn, Hirugao không nói gì cả. Yuusuke dừng lại trước tủ lạnh và quay sang tôi với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Có chuyện xảy ra à?” Tôi hỏi.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu làm vẻ mặt nghiêm trọng từ khi Hirugao tới. Vẻ mặt này làm tôi cảm thấy bất an.

Yuusuke liếc nhìn vào phòng khách và thì thầm, “Là về Hirugao. Có vẻ em ấy mất một vài ký ức”.

Tôi cau mày khi nghe những lời không ngờ tới. Nụ cười ngây thơ của Hirugao hiện lên trước mắt tôi.

Không ai biết gì về quá khứ của cô cả, song tôi chưa từng nghĩ rằng cô mất ký ức.

“Mất một vài ký ức? Kiểu mất trí nhớ sao?”

“Có vẻ là vậy. Trước khi tới biệt thự bươm bướm, em ấy đã trải qua nhiều cách huấn luyện, cơ mà tất cả em ấy đều không nhớ rõ. Tôi không nghĩ em ấy đang nói dối; em ấy có vẻ đã quên đi hoàn toàn. Tuy có nhớ những chuyện gần đây, nhưng em ấy không muốn nói về những gì đã xảy ra sau khi em ấy chạy khỏi nơi đó… Có lẽ là chuyện gì đó tồi tệ”.

Việc Hirugao không nhớ gì về quá khứ của mình khiến lòng tôi tràn ngập cảm giác bất an.

Những vết thương cảm xúc sâu có thể khiến con người mất ký ức. Vẻ trẻ con của cô chỉ khiến tôi càng thêm nghi ngờ về hoàn cảnh bi thảm của cô. Có thể hiểu tại sao cô không muốn nói về những sự kiện gần đây. Rốt cuộc, cô đã cắt đầu chủ nhân mình ở trong ngôi nhà đó.

Hirugao đang mỉm cười rạng rỡ. Nụ cười như đầu lâu của Yuusuke hiện lên trong tâm trí tôi. Tuy nhiên, dù cô suy sụp thế nào ngay từ đầu, chuyện cũng không thể dễ dàng với cô.

“Nếu vậy, chúng ta không nên ép em ấy nói về chuyện đó”, tôi gợi ý. “Em ấy đang ổn, đúng không? Tôi nghĩ vậy là đủ rồi. Không cần đào lại quá khứ làm gì”.

“Đồng ý. Đó là lý do hôm nay tôi tới đây. Tôi tới để bảo anh không nên bất cẩn động tới chủ đề đó. Chúng ta không muốn gợi lại chấn thương tâm lý”.

Có vẻ đó là ý cậu muốn nói. Và rồi, quyết định cách tương tác với Hirugao được đưa ra. Cô sẽ được phép làm bất cứ điều gì mình muốn cho tới khi yên ổn ở trong môi trường mới. Chúng tôi cuối cùng cũng phải tìm cách để giúp cô tái hòa nhập với xã hội.

“Hoài niệm quá”, Yuusuke nói, mang vẻ mặt nghiêm túc. “Đã lâu rồi tôi mới nghĩ về người khác như này”. Một nụ cười xấu hổ hiện lên trên mặt cậu.

Cậu từng có một người mẹ kế và một người em kế. Cậu chắc hẳn đã mỉm cười và cười như một đứa trẻ bình thường trước khi họ treo cổ tự tử. Tôi mong rằng vẻ mặt hiện tại của cậu cũng gần giống như lúc trước khi thảm kịch xảy ra.

Đó là vẻ mặt của Saga Yuusuke trước khi cậu suy sụp.

“Odagiri, Yuusuke?” Một giọng nói gần như không thể nghe thấy gọi.

Chúng tôi nhanh chóng nhìn về phía giọng nói phát ra và thấy Hirugao đang đứng đó nghịch gấu áo. Đôi mắt to chớp chớp.

“Ừm, em có làm phiền hai anh không?” Cô lo lắng hỏi.

Giọng cô rất nhỏ, có lẽ vì được yêu cầu giữ yên lặng. Yuusuke bước tới phía cô và ôm chặt cơ thể yếu ớt của cô.

“Không sao”, cậu dịu dàng nói, xoa lưng cô. “Gọi chúng anh lúc nào cũng được. Có chuyện gì thế?”

Hirugao hạnh phúc bám vào cổ Yuusuke rồi quay ra tôi. “Odagiri, Mayu-san gọi anh”.

Vậy là cô tới đây để gọi tôi. Ngay trước khi tôi kịp cảm ơn, cô nói tiếp.

“Chị ấy nói Asato muốn gặp anh!”

-----

Những giọt mưa đau đớn. Một chiếc ô màu xanh. Máu tươi. Tử cung bốc hơi. Tầng thượng dưới bầu trời xanh.

Nhiều cảnh và vật hiện về. Cảm giác như thế giới đang tan vỡ.

Khi tỉnh lại, tôi đang đứng một mình. Không có gì quanh tôi, chỉ có bóng tối xám xịt. Bụng tôi dần đau nhói. Máu ấm chảy xuống da. Tôi xoa vết thương đau, cảm giác lòng bàn tay dinh dính. Tai tôi bị ù và một giọng nói từ xa vang vọng trong tai tôi.

“…dagiri…kun …O…ri…kun…”

Tôi không thể nghe rõ, như thể tôi đang ở dưới nước. Tôi thấy việc lắng nghe giọng nói là quá phiền, nên tôi lờ đi, để bản thân chìm lại sâu vào tiềm thức.

“…Odagiri-kun!”

“A!”

Tôi bị đạp mạnh vào cái bụng bị thương. Mắt tôi mở to khi tôi gập người lại, thở hổn hển. Cái chân đi tất đen của Mayuzumi đang vươn ra.

Tôi nhận ra mình đang đứng trước ghế sofa. Mayuzumi lau những ngón chân dính máu với vẻ mặt ghê tởm, Yuusuke có vẻ kinh ngạc còn Hirugao lo lắng nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi bối rối, cố gắng để thở, lau đi nước dãi trên cằm.

Vừa rồi có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?

“X-Xin lỗi”, tôi nói. “Tôi bị mất tập trung”.

“Đồ thảm hại. Anh quên mình nói gì rồi à?”

Mayuzumi nhún vai, động tác bình thản trái với tâm trạng tồi tệ.

Cô nhìn tôi với ánh mắt bực tức, khinh thường. “Anh chọn không giết con cáo. Anh nói mình sẽ không giết anh ta, hoàn toàn biết rằng mình sẽ hối hận. Tôi không mong đợi gì ở anh, cơ mà tôi cũng không muốn thất vọng. Tôi tưởng anh sẽ sống trọn vẹn từng ngày mà?” Giọng cô lạnh như băng.

Tôi nghiến răng, cố gắng nhớ lại quyết định tôi đưa ra hồi ở trong thế giới linh hồn.

Trong không gian như tử cung, tôi quyết định không giết con cáo. Tôi bô bô rằng mình không thể giết người mình khinh thường và chọn đưa hắn về. Tôi đã quyết tâm chịu trách nhiệm cho hành động của mình.

Tôi tuyên bố sẽ dành cả đời để trông chừng hắn.

Nhưng giờ, sự bối rối giày vò. tôi không thể hối hận về quyết định mình đã đưa ra được nữa. Tôi nắm chặt tay, cảm thấy đôi găng da vừa vặn. Tôi nhắm chặt mắt và mở ra.

Tầm nhìn của tôi ngay lập tức trở nên rõ ràng. Kiểm tra vết thương nông trên bụng, tôi thở ra.

“Tôi chưa quên đâu, Mayu-san”, tôi nói. “Xin lỗi, giờ tôi ổn rồi. Làm ơn hãy cho tôi biết chi tiết”.

“Lâu quá đấy. Được rồi, vào vấn đề thôi”. Môi Mayuzumi cong lên thành một nụ cười khẩy.

Tôi đợi cô ấy nói, song lời tiếp theo của cô khiến tôi không nói nên lời.

“Thực ra, Odagiri-kun, con cáo đã tỉnh dậy từ vài tuần trước”.

“…Hả?” Tôi buột miệng vì cảm thấy khó tin.

Mayuzumi gật đầu mạnh.

Tôi cố nhớ lại những chuyện xảy ra vài tuần trước, cố gắng để hiểu lời cô nói. Chúng tôi gặp Hirugao vào đầu tháng mười một. Con cáo đã tỉnh dậy trước đó chưa? Trong khi tôi đang tận hưởng cuộc đời tương đối bình yên?

Giọng của Mayuzumi đập tan cơn choáng váng của tôi. “Khi tỉnh dậy, anh ta còn rất yếu. Cuộc thảo luận với gia tộc chính về chuyện nên làm gì với anh ta đã bắt đầu ngay lập tức. Anh không thể gặp anh ta, vậy nói với anh làm gì? Dù anh ta đã tỉnh hay đang ngủ thì cũng không liên quan tới anh. Miễn là anh không biết, con cáo sẽ luôn luôn ngủ trong đầu anh”.

Cô ấy nói đúng. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng con cáo vẫn ngủ.

Kể cả khi tôi biết rằng hắn đã tỉnh thì cũng không có gì thay đổi ngoài tình trạng tinh thần của tôi trở nên tồi tệ hơn. Thực ra, tôi đã mất đi ý thức ngay lúc vừa rồi. Dù vậy, tôi vẫn không thể bình tĩnh được. Tôi là người nhốt hắn vào trong thế giới linh hồn và tôi là người đưa hắn về. Tôi có quyền và nghĩa vụ phải biết hắn đã tỉnh chưa.

liên quan tới tôi mà. Tại sao cô không nói?!” Tôi kêu lên. “Cô biết tôi sợ hắn tỉnh dậy. Tại sao cô lại phàn nàn là cô buồn chán khi có chuyện rất nghiêm trọng đang xảy ra mà tôi không biết?”

“Anh đang nói gì vậy? Tình hình của Asato rất nhàm chán, đúng không?” Cô trả lời không chút chần chừ.

Mayuzumi đưa tay lấy một miếng sô cô la từ chiếc bàn, một tên hề được tạo hình tinh xảo. Để cho trông giống một con rối, các chi của tên hề có những khớp kỳ lạ.

“Anh biết hay không thì cũng chẳng thay đổi được kết quả”, cô nói thêm. “Vấn đề là có hiểu tình hình hay không. Tại sao tôi lại phải cân nhắc tới cảm xúc của anh? Tôi không chấp nhận bất kỳ phản đối nào. Hiện tại mới là những gì quan trọng”.

Mayuzumi nhanh chóng phủ nhận cơn giận của tôi. Cô cắn vào chân phải của tên hề.

“Con cáo bị giam trong nhà ngục của gia tộc Mayuzumi. Chihana đã từng nhắc tới nơi đó rồi. Đó là nơi cựu tộc trưởng định tái thiết gia tộc Mayuzumi giam cầm Đệ Nhất. Con cáo đang ở đó”.

Tôi nhớ về câu chuyện của Mayuzumi Chihana. Một câu chuyện cũ về Mayuzumi Azaka.

Ngày xửa ngày xưa, gia tộc Mayuzumi có hai người cai trị, một tộc trưởng nam và một vị thần sống nữ. Tuy nhiên, khi xã hội hiện đại hóa, tộc trưởng nam quyết định tái thiết gia tộc và vị thần sống đương thời-Azaka đã bị giam trong một nhà ngục. Người tộc trưởng đó chết trong hoàn cảnh đáng ngờ như thể bị nguyền rủa và vị thần sống cai trị gia tộc Mayuzumi thay thế. Kể từ đó, cái danh Azaka đã được truyền lại cho các cô gái có năng lực siêu nhiên cho tới ngày nay.

Con cáo đã bị giam ở chính cái phòng từng giam giữ Azaka Đệ Nhất. Suy nghĩ đó khiến tim tôi đập nhanh hơn. Hắn đã bị ràng buộc bởi cái tên Azaka từ khi ra đời. Tại sao họ lại quyết định giam hắn ở nơi gắn liền với cái tên đó? Bụng tôi đau âm ỉ, song tôi phớt lờ.

“Năng lực của anh ta không kích hoạt nếu không có mong ước của người khác”, Mayuzumi giải thích. “Anh ta bất lực nếu không tiếp xúc với người khác. Tôi thấy đó là cách đối phó phù hợp và cũng là kết quả anh mong muốn”.

“Tôi không nghĩ Asato sẽ chịu ở yên trong phòng giam. Hắn giờ như nào rồi?” Tôi nặn ra câu hỏi, không thể tìm ra lời nào khác.

Tôi tự nhủ rằng nhốt hắn lại là hành động đúng đắn. Con cáo đó là một sinh vật nguy hiểm.

Mayuzumi mỉm cười và cắn đứt chân trái của tên hề. “Ừm, ừ thì, Odagiri-kun. Có vẻ anh ta tự chọn bị nhốt trong phòng giam”.

“…Hả?”

Lời tiết lộ khiến tôi rơi vào trạng thái hỗn loạn. Con cáo tự nguyện chui vào lồng. Tôi không thể hiểu nổi. Tôi còn không thể tưởng tượng ra. Mayuzumi duyên dáng ăn sô cô la, bẻ chân, tay, cổ, thân và cho vào miệng.

“Và giờ anh ta muốn gặp anh. Có vẻ anh ta đã hoàn toàn kiệt sức. Có lẽ anh ta cảm thấy muốn bị nhốt trong một chiếc quan tài. Giờ thì, Odagiri-kun…”

Mayuzumi dang tay ra và làm tư thế giống với tên hề, mỉm cười ranh mãnh.

“Anh ta nói muốn gặp anh, cơ mà nếu anh từ chối thì cũng không sao. Tôi không thể hiểu ý định thực sự của con cáo. Anh ta sẽ tìm cách hãm hại anh, phun độc hay nguyền rủa anh không?” Giọng cô nghe như hát.

Bụng tôi quặn lại. Tôi hình dung ra con cáo yểm một lời nguyền đáng sợ. Đứa bé trong bụng kêu lên trước những cảm xúc đang cuộn trào của tôi, tôi xoa bụng nhẹ nhàng để làm con bé bình tĩnh lại.

“Vậy anh sẽ làm gì? Anh muốn gặp con cáo hay không?”

Mayuzumi giơ tay lên như thể đang cân đo. Yuusuke và Hirugao đang ngồi trên sàn liếc nhìn nhau. Tôi cắn chặt môi, linh cảm không lành. Vết thương ở lòng bàn tay nhói đau dưới lớp găng da.

Và rồi, tôi đưa ra câu trả lời.

-----

“Tôi biết chỉ có một lựa chọn. Dù gì thì anh cũng là một người phiền phức”, Mayuzumi nói với giọng có chút chế giễu. Sô cô la vỡ vụn giữa hai hàm răng.

Tôi thở dài. Thế đáng lẽ đừng có hỏi nếu cô đã biết trước câu trả lời của tôi.

Chúng tôi lại đứng trong khu vườn của gia tộc Mayuzumi. Tôi đã chọn gặp con cáo và vì vậy phải quay lại nơi này cùng Mayuzumi. Những cành anh đào ảm đạm bên dưới bầu trời đông lạnh giá, những cái cây xung quanh mang vẻ phiền muộn.

Bầu trời có màu xám xịt và việc nhìn chằm chằm vào màu tối khiến tôi cảm thấy buồn bã.

“Nếu hoa anh đào nở, tôi có thể cho em ấy đi ngắm”, Yuusuke nói. “Trời ơi, tôi muốn đi ngắm hoa”.

“Hửm? Đó là gì thế? Ngon không? Nắm oa ngon không, Yuusuke?”

“Thế tại sao cậu cứ đi theo chúng tôi vậy?”

Tôi nhéo trán mình. Yuusuke và Hirugao đã đi theo vì lý do gì đó.

Chúng tôi vẫn ở trong khu vườn thay vì đi tới nhà giam con cáo là do họ. Ngay khi chúng tôi tới dinh thự Mayuzumi, Yuusuke muốn đi xem khu vườn và tôi phải đi cùng vì lý do tôi không rõ.

Mayuzumi có vẻ không quan tâm. Cô ấy nói rằng mình rảnh cho tới khi đi gặp tộc trưởng.

Khi chúng tôi đi từ Nago tới nơi dinh thự của gia tộc Mayuzumi tọa lạc là Nagano, Yuusuke và Hirugao khăng khăng muốn đi cùng. Tôi muốn bỏ họ lại, song Hirugao bắt đầu khóc và bám lấy tôi, dẫn tới tình huống này.

Yuusuke nhìn tôi, bĩu môi. “Tôi không có gì để làm, nên đi thì cũng không phiền lắm. Nhưng mà, sao Hirugao lại bám lấy anh? Tôi cảm giác mình như một ông bố có con gái bị lấy mất vậy”.

“Cậu biết thế là không đúng mà. Em ấy rõ ràng bám dính lấy cậu hơn là tôi”.

Hirugao đang mỉm cười ôm tay Yuusuke. Thật khó để tin rằng cô vừa nãy mới bám lấy tôi như keo.

Tôi thở dài. Cứ ở lại như này thì chẳng có ích gì. Dù vẫn chần chừ, tôi phải hành động.

“Mayu-san, chúng ta nên đi thôi”.

“Hửm? À, được rồi. Tôi quên mất tại sao tôi đưa anh đi cùng. Tôi không định tới nơi đó sớm”.

Mayuzumi tới đây là để nói chuyện với tộc trưởng. Tôi chẳng là gì hơn ngoài hàng đi kèm. Dù vậy, tôi sẽ rất cảm kích nếu cô ấy không quên tất cả chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Mayuzumi khẽ vỗ tay. Hai người phụ nữ mặc kimono đằng sau lặng lẽ tới cạnh hai bên Mayuzumi.

“Đưa Yuusuke-kun và cô gái kia tới phòng dành cho khách. Phục vụ họ đồ ăn nhẹ”, cô ấy ra lệnh cho hai người phụ nữ lớn hơn mình nhiều tuổi mà không liếc nhìn họ lấy một lần. “Và đưa Odagiri-kun tới chỗ con cáo”.

Bầu không khí đóng băng. Hai người phụ nữ bất động trong vài giây rồi cúi người cùng lúc.

“Vâng”, họ trả lời vô cảm.

Một người tới gần Yuusuke còn người còn lại bắt đầu bước đi. Cô không gọi tôi cũng như nhìn lại.

“…Odagiri? Anh đi đâu vậy?” Hirugao đột nhiên hỏi.

Khi quay lại, tôi nhận ra đôi mắt ướt của cô đang nhìn chằm chằm vào tôi. Cô buông tay Yuusuke và nhảy đi, vươn tay về phía tôi. Tuy nhiên, Yuusuke túm lấy cô trước khi cô có thể chạm tới tôi.

“Không, không, không!” Cô kêu lên khi chống cự kịch liệt trong vòng tay của cậu. “Em sẽ đi với anh!”

“Không, em không được!” Yuusuke mắng. “Em sẽ chỉ làm phiền anh ấy thôi!”

“Em sẽ đi cùng! Em phải đi! Em đi với, em đi với!” Cô cao giọng, những giọt nước mắt to lăn dài trên má.

Tôi bối rối khi cô đột nhiên làm ầm lên. Tôi chưa từng thấy cô khóc hay làm loạn mỗi khi tôi rời văn phòng. Cô gắn bó với Yuusuke nhiều hơn với tôi. Tuy nhiên, giờ đây cô đang cư xử như một đứa trẻ đòi kẹo.

“Khônggg! Đưa em đi cùng với!”

Tại sao cô lại khăng khăng muốn đi cùng tôi?

Tôi suy nghĩ về chuyện này, song tôi không thể đưa cô tới hang ổ của con cáo. Không có thời gian để dỗ cô. Người hầu gái vẫn đang bước mà không nhìn lại.

Tôi bước tiếp. Tiếng khóc trở nên to hơn đằng sau tôi. Tuy vậy, Yuusuke có vẻ đang cố hết sức để giữ cô lại. Bước nhanh hơn, tôi băng qua một cánh cổng trên bức tường gạch bao quanh khu vườn.

Tiếng khóc dần dần nhỏ đi cho tới khi biến mất.

-----

Khi bước vào dinh thự, sự im lặng dày đặc chào đón tôi.

Không có một bóng hình trong hành lang tối tăm, song tôi có thể nghe thấy một tiếng động khó chịu giống như tiếng ong vo ve phát ra từ phía trên. Có vẻ có một buổi tụ họp trong phòng của tộc trưởng ở trên tầng hai.

Tôi thắc mắc liệu có chuyện gì khác đang xảy ra ngoài chuyến thăm của Mayuzumi không, song khi tôi cố hỏi, bóng người trước mặt tôi vẫn ngoan cố im lặng.

Đi xa lối vào ở đằng sau, chúng tôi bước sâu hơn vào trong dinh thự, đi khỏi hành lang hướng ra vườn có phòng dành cho khách. Tôi biết rằng mình đang tiến vào khu vực bình thường sẽ bị cấm. Khả năng cao lối đi hẹp và tối này chỉ dành cho người hầu. Tôi băng qua vài người phụ nữ, song khi tiến sâu hơn, số lượng người giảm dần cho tới khi không còn người nào. Đột nhiên, bóng người trước mặt tôi quay ngắt sang trái.

Cô biến mất khỏi tầm mắt của tôi và tôi dụi mắt vì cảm thấy khó tin. Nhìn quanh, tôi nhận ra một phần của bức tường được che bởi vải đỏ thẫm bẩn thỉu hòa lẫn với bóng tối. Tôi thận trọng bước qua.

Những bức tường sơn đỏ ở cả hai bên hành lang hẹp và ngột ngạt, trần nhà chỉ cao vừa đủ để một người lớn đi qua. Khi nhìn những tấm ván gỗ phủ sơn, tôi nhớ lại thế giới linh hồn. Tôi thấy người phụ nữ đã ở xa phía trước.

Cô lại biến mất như ma và tôi nhanh chóng đuổi theo. Chẳng mấy chốc, tôi thấy một lối vào hình vuông ở trên sàn, để lộ một cầu thang xoắn ốc tối tăm dẫn xuống dưới. Tôi từng bước đi xuống những tấm ván kêu cọt kẹt. Dù cảm giác như tôi đã đi xuống sâu, thực tế có lẽ là tôi chỉ đang đi xuống tầng hầm.

Trong bóng tối, tôi thấy ánh sáng ở phía xa. Cầu thang đột nhiên kết thúc, dẫn tôi tới một hành lang có tường đất. Ở trung tâm là một căn phòng hình vuông được bao quanh bởi một lối đi hẹp. Những bức tường kéo cao lên tới tận trần, không có lỗ thông gió nào. Tôi nhìn quanh và không thấy bóng dáng người phụ nữ đâu. Ngón tay tôi sờ dọc theo tường khi tôi bước tới trước.

Tôi đi quanh lối đi cho tới khi tìm ra một cánh cửa gỗ. Người phụ nữ đang đứng cạnh cửa, cúi mặt và hoàn toàn im lặng. Khi tôi tới gần cô, cô cúi đầu sâu và môi cô cử động lần đầu tiên.

“Lối này”.

“Cảm ơn cô”, tôi cúi đầu trả lời.

Người phụ nữ không nói gì thêm nữa. Cô giữ im lặng như một con búp bê.

Cửa không khóa. Tôi đẩy cửa và cánh cửa mở vào trong với tiếng cót két.

Tôi siết chặt hai tay và bước vào.

Trước mặt tôi là một phòng giam gỗ, những song gỗ dày bao quanh một không gian có thảm tatami và sách chất đống. Những tấm Futon gấp gọn nằm ở cạnh tường. Khu vực ẩn sau một bức tường gỗ có lẽ là phòng vệ sinh. Một ổ khóa treo ở cửa và ở giữa phòng là một cái ghế được đặt ngẫu nhiên.

Con cáo đang ngồi bắt chéo chân trên ghế, tay chống má. Hắn trông vô cùng buồn chán, chăm chăm vào cuốn sách cho tới khi đột nhiên nhìn lên.

 

“Ai vậy?” Hắn nói. “À, là anh à”. Lông mày hắn nhíu lại tỏ vẻ không vui.

Tóc hắn đã chuyển sang màu trắng, không có bất kỳ màu sắc nào. Má hắn vẫn còn hóp. Hắn không đeo chiếc mặt nạ đặc trưng và cũng không mang theo chiếc ô màu xanh. Vẻ ngoài của hắn làm tôi cảm giác không đúng, tôi không nhận ra người trước mặt mình là ai.

Không quan tâm tới vẻ lo ngại của tôi, Asato nói tiếp. “Tôi không thể tin là anh thực sự tới”. Giọng hắn vẫn như trước. “Cách não anh hoạt động bí ẩn thật”.

“Vậy là mày tỉnh rồi”, tôi nói.

“Đáng tiếc. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi vẫn còn hôn mê”, hắn nói với vẻ chua chát. “Anh đã có thể thỏa mãn cái bản tính vị tha của mình và không mất gì cả. Tôi sẽ không thấy phiền phức với những suy nghĩ đáng ghét. Tưởng tượng tôi nói rằng, ‘Tôi không có nhận thức gì về bản thân’ đi. Tôi sẽ không thể nói lời rác rưởi như vậy khi bất tỉnh”.

Bịch.

Asato gập sách và đặt lên chồng sách dưới chân. Hắn dò xét tôi với ánh mắt mệt mỏi. Tôi nghiến răng, chờ đợi lời tiếp theo con cáo nói.

Tuy vậy, hắn ta chỉ cầm cốc nước bên cạnh mình lên và uống một ngụm.

Sự im lặng bao trùm. Cả hai chúng tôi đều giữ im lặng trong một hồi.

“…Thế mày muốn gì?” Tôi cuối cùng cũng hỏi.

“Tôi không có gì đặc biệt để nói”, Asato trả lời. “Tôi thực sự chẳng có gì muốn nói với anh. Tôi đang bị giam, cửa bị khóa và đó là tất cả. Lúc này tôi còn có thể làm gì nữa?” Hắn nhún vai.

Tôi nhìn phòng giam trước mặt mình. Con cáo chắc chắn đang bị giam và không có cơ hội tự mình thoát ra. Hắn có tỉnh dậy cũng chẳng thay đổi được gì, sự thật đó khiến tôi bàng hoàng.

Tuy nhiên, tôi nhanh chóng thay đổi quan điểm; hẳn phải có một cách để Asato trốn thoát. Với lại, hắn là người gọi tôi tới đây. Tôi không thể tin mấy lời lèm bèm vô nghĩa của hắn.

“Mày bảo tao tới đây, đúng không? Mày không có gì muốn nói à?”

“Chà, một điều. Cơ mà, nếu nói cho anh thì chuyện sẽ kết thúc”.

Ý hắn là sao?

Con cáo đột nhiên đứng dậy và lục lọi đống sách nằm rải rác dưới chân. Hắn lấy ra thứ hắn đã dùng làm dấu trang và ném về phía tôi.

“Này. Nhận lấy”, hắn nói.

Một vật màu bạc bay qua không trung và tôi bắt lấy nó.

Đó là một chiếc chìa khóa. Một chiếc chìa khóa có tạo hình tinh xảo, sáng lấp lánh trong lòng bàn tay tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn nó. Chỉ có một kết luận xuất hiện trong tâm trí khi nghĩ chiếc chìa dùng để làm gì. Mắt tôi nhìn về phía ổ khóa. Con cáo cầm một quyển sách lên và bắt chéo chân, làm tiếp cái tư thế như lúc tôi tới.

“Tạm biệt, Odagiri”, hắn nói. “Chắc là chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau nữa đâu”.

Hắn giở sách ra và chẳng nói gì nữa. Có vẻ cuộc trò chuyện giữa chúng tôi đã kết thúc.

“Mày… Mày đang nói gì vậy? Này, Asato!” Tôi nắm xà lim với chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay. Tôi áp mặt vào khoảng hở rộng vừa đủ để tay tôi lọt qua.

Asato lắc đầu mệt mỏi. Một nếp nhăn hình thành trên trán hắn.

“A, phiền quá… Anh đang nói gì vậy? Anh không nghĩ tốt hơn hết tôi nên biến mất à? Kết cục này chẳng có gì để ghét, đúng chứ?”

Tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Tôi nhớ lại lời của Mayuzumi. Lựa chọn ở lại trong phòng giam của con cáo là một điều tốt với tôi. Tuy vậy, chỉ là tôi không thể hiểu nổi. Con cáo không phải loại sinh vật như vậy.

Và, tại sao hắn lại có chìa khóa phòng giam của hắn?

“Ra vậy. Anh tin đây là bẫy. Có lý. Thế nghĩa là anh không còn là một thằng ngốc nữa. Việc tôi có chìa khóa phòng giam của mình đúng là kỳ lạ thật”.

“Không chỉ mỗi thế… Mày đang có âm mưu gì? Tại sao mày lại đưa tao chìa khóa?!”

“Hỏi nhiều quá. Xin đính chính, chìa khóa đó là thật. Anh dùng thử mà xem”.

Con cáo hất cằm về phía ổ khóa. Tim tôi đập nhanh. Tôi nghĩ đây là bẫy, cơ mà nếu chìa khóa mở được, hắn có thể tự mình mở cửa. Tôi cẩn thận cắm chìa vào, ổn định lại nhịp thở và xoay.

Cạch.

Ổ khóa mở. Tôi vội khóa lại.

“Gia tộc Mayuzumi là sản phẩm của lòng sùng bái mù quáng và cuồng tín hướng về Mayuzumi Azaka. Phụ nữ không thể trở thành Azaka là vô dụng, nên là họ đặt ảo tưởng của mình lên con cháu họ. Không chỉ có mỗi mẹ tôi”.

Môi con cáo nhếch lên thành một nụ cười tự giễu trong khi tôi đứng bất động.

“Tôi sở hữu năng lực siêu nhiên, thành ra là giống của tôi rất quý giá”, hắn nói tiếp. “Vài tuần trước có một người phụ nữ đã lẻn vào. Tôi đã lừa, đe dọa cô ta và trộm chìa khóa, nhưng ra ngoài thì phiền lắm nên anh có thể lấy chiếc chìa đi. Tôi chịu đủ rồi. Kể từ giờ, tôi sẽ sống tiếp như người đã chết”.

Con cáo ngáp và dụi mắt.

“…Sống tiếp như người đã chết?” Tôi lặp lại.

Con cáo từng thèm muốn, ám ảnh với danh phận Azaka bật cười. Sự mệt mỏi lóe lên trong mắt, như thể hắn đã sống rất, rất lâu.

“Tôi đã nếm trải nỗi thống khổ của cả một thế kỷ mà không thể nhắm mắt, lang thang giữa sự sống và cái chết. Tôi tự chọn số phận cho mình. Tôi chưa từng hối hận gì cả, tuy nhiên, hết lần này tới lần khác, hiện thực lại giáng thẳng mặt tôi”.

Nụ cười của con cáo nở rộng hơn khi hắn xòe và nắm bàn tay không có gì của mình. Chiếc ô màu xanh hắn từng cầm giờ đã không còn.

“Đến cuối, tôi chẳng là gì ngoài hàng bắt chước. Lúc này tôi còn có thể làm gì chứ?” Hắn cay đắng thốt lên.

Hắn ngừng nói. Tôi suy nghĩ về ý nghĩa lời của hắn.

Con cáo sẽ sống trong phòng giam. Đó là điều tốt nhất mà tôi có thể mong. Sẽ không có rắc rối nào. Tuy nhiên, lòng tôi lại thắt lại. Tôi không thể thư giãn. Tôi không thể tin hắn được.

Tôi muốn hét to. Chuyện này có thực sự chấp nhận được không?

“Tại sao mày lại đưa tao chìa khóa?” Tôi buộc bản thân hỏi một câu hỏi khác, che giấu điều tôi thực sự muốn nói.

Con cáo ngước lên, nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng. “Để anh có thể tới giết tôi nếu muốn. Chắc hẳn đã có lúc anh hối hận vì đã cứu tôi”. Giọng hắn nhẹ nhàng và ngọt ngào. “Khi anh muốn giết tôi tới mức mà vết thương trên bụng anh nhói đau thì hãy tới. Tôi sẽ không đi đâu cả”.

Đề nghị bất ngờ của hắn làm tầm nhìn tôi đỏ rực.

Đứa trẻ trong bụng tôi khóc và vết thương mà hắn đã gây ra cho tôi trong quá khứ hiện lên trong tâm trí. Tôi thấy những khuôn mặt của những người chết do hắn. Cơn giận bùng lên trong não tôi.

Tuy vậy, tôi đã trải qua những cảm xúc này rồi, tôi đã trải qua và vẫn quyết định không giết hắn. Tôi siết chặt nắm đấm, găng tay da kêu ken két.

“Tao sẽ không giết mày”, tôi nói. “Tao không muốn sống cả đời bị đè nén bởi cảm giác tội lỗi vì một người như mày”.

“Làm gì thì tùy. Tận hưởng cái tính đạo đức giả của anh và chìm trong hối hận vào lúc cuối đời. Tôi cảnh báo anh: anh sẽ phải hối hận cái ngày anh đưa tôi trở lại. Sự giả tạo của anh chẳng có giá trị gì. Thù hận của con người không tan biến dễ thế đâu. Giống như đứa trẻ trong bụng anh, lòng căm ghét của anh sẽ không bao giờ biến mất”.

Cổ họng tôi nghẹn ứ và bỏng rát và tôi quay lại trước khi nó có thể phát nổ.

Tôi lao ra khỏi căn phòng và đóng sầm cửa lại. Không ngoảnh lại lấy một lần, tôi phi lên cầu thang mà không đợi người phụ nữ và chạy trên hành lang vắng người. Tôi va phải người hầu khác, song tôi không có thời gian để xin lỗi. Tôi chạy nhanh và rồi ngồi phịch xuống hiên nhà.

Tôi suýt thì ném chiếc chìa khóa đi, cơ mà đã ngăn bản thân lại và nhét vào túi áo ngực.

Tôi châm một điếu thuốc, hít sâu để làm tâm trí bình tĩnh lại. Tôi không nên sa vào cái trò khiêu khích đơn giản như vậy. Lời đề nghị của hắn rất có thể là trò đùa ác độc của một con cáo đã chán sống. Tôi không thể giết hắn được.

Tôi không thể giết thêm người khác nữa. Việc cố tình giết người sẽ ám ảnh tôi.

Cơ mà, có thực sự là như vậy không?

Trước khi có thể nghĩ ra bất kỳ suy nghĩ ngu ngốc nào nữa, tôi bóp nát điếu thuốc trong tay. Mùi da tổng hợp cháy khét lan tỏa trong không khí. Sức nóng đốt cháy qua găng tay và làm bỏng da tôi. Khi ném điếu thuốc xuống đất và ngẩng đầu lên, hơi thở của tôi nghẹn lại.

Có một cô gái lạ hoắc đang im lặng quan sát tôi.

Cô đứng dưới một cây anh đào héo úa, diện trên người một bộ váy trắng tinh khôi trông giống váy cô dâu tung bay trong gió. Tóc cô trắng như một tấm mạng và bộ váy mỏng có vẻ hạn chế chuyển động của cô. Cô ấy làm tôi nhớ tới đứa trẻ mặc váy trắng của con cáo, song đôi mắt đen như mặt hồ vào ban đêm của cô xua đi hình ảnh đáng ngại.

Cô gái mặc đồ trắng nở một nụ cười và nhẹ nhàng nói, “À, anh đây rồi. Anh có phải Odagiri Tsutomu không?”

Tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại biết tên tôi, song sự chú ý của tôi hướng sang người đàn ông đứng im lặng như một cái bóng bên cạnh cô. Anh ta có mái tóc xoăn đen được buộc lên. Mặc một bộ vest, anh ta đứng sát cô gái như để bảo vệ. Tôi không nhận ra anh ta là ai, song vì lý do khó tả nào đó, tim tôi đập thình thịch.

Bỗng nhiên, người đàn ông ngẩng đầu lên và nhìn tôi bằng đôi mắt đen ướt trông giống mắt chó.

Anh ta cúi đầu sâu và nói với giọng hoài niệm. “Lâu rồi không gặp, thưa ngài. Ngài có khỏe không ạ?”

Tôi nhận ra giọng anh ta. Mắt tôi mở to vì khó tin.

“…Kugutsu ư?”

-----

Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông được nuôi dưỡng như một con chó.

Con chó đã giết chết chủ của mình rồi chạy khỏi xiềng xích.

Chuyện này đã xảy ra lâu rồi. Một người phụ nữ tên Mayuzumi Chihana đã tính kế ăn thịt Mayuzumi Azaka. Người suýt bị dùng làm con tốt trong âm mưu của cô ta là Kugutsu đã bị Chihana đối xử như động vật, buộc phải làm theo lệnh giết Mayuzumi Azaka. Tuy nhiên, Kugutsu đến cuối đã phản bội chủ nhân của mình và cắn chết Chihana.

Sau đó, anh ta biến mất, tung tích không ai hay.

Giờ đây, anh ta đang đứng trước mặt tôi, bên cạnh một cô gái lạ.

Họ trông giống một nữ quý tộc và quản gia. Kugutsu đang nở một nụ cười hiền lành. Cả anh ta và tôi định nói cùng lúc, song cô gái đã giơ tay ngăn chúng tôi lại.

Cô đưa tay ra để chạm vào vai Kugutsu và anh ta quỳ xuống rồi bế cô lên. Sau đó, anh ta tới gần tôi và nhẹ nhàng đặt cô gái xuống.

Cô gái giẫm lên đầu gối Kugutsu và đặt chân xuống đất, chiếc váy trắng xòe ra. Cô cúi chào tao nhã như một nữ quý tộc.

“Xin chào. Tên tôi là Karakuri Maihime. Hân hạnh được làm quen với anh”. Cô ngẩng đầu lên và nhìn tôi với đôi mắt buồn ngủ, nhắm hờ. “Nếu anh không biết tôi thì cũng không thành vấn đề, cơ mà mong anh sẽ nhớ tới tôi. Được nhớ đến sẽ tốt hơn. Tôi không thích bị lãng quên”. Giọng cô ngọt ngào như mật ong.

Cô gái giơ một tay lên và chỉ về phía Kugutsu. “Còn đây là Kugutsu của tôi. Hai người có quen nhau không?”

“Tôi là Odagiri Tsutomu”, tôi trả lời. “Tôi quen Kugutsu. Hai người quen nhau thế nào vậy?”

“Không ngờ là tôi thấy khó chịu khi anh có một người bạn mà tôi không biết đấy, Kugutsu”, cô nói, lờ tôi đi. “Tôi không nghĩ mình lại tức giận đâu”. Âm thanh ngọt ngào của cô trái ngược với chất độc trong tông giọng.

Kugutsu cúi đầu sâu, cong eo hết cỡ. “Tôi thực lòng xin lỗi, thưa công chúa”, anh hoảng hốt trả lời. “Quý ngài… Ngài Odagiri là một trong số ít những người tôi nợ ân tình. Tôi không có bất kỳ người quen nào khác đâu ạ. Tôi thề chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa”.

“Anh đang nói gì vậy? Anh có người quen khác thì cũng không sao đâu. Có bạn là một chuyện vui. Đó là một niềm vui xa lạ với tôi vì tôi không có bạn”. Maihime cười khúc khích.

Tôi nhìn cả hai người họ. Kugutsu vẫn cúi đầu. Giọng điệu của anh ta đã khác trước, song vẻ mặt và thái độ vẫn như cũ. Anh ta đang cố gắng đọc tâm trạng chủ nhân của mình.

Lời nói tuột ra khỏi miệng tôi. “Kugutsu, anh đang làm gì vậy?”

Cái người tên Maihime này là ai? Từ đó tới giờ Kugutsu đã làm gì? Tôi không biết.

Tuy nhiên, tại sao anh ta lại cư xử như một con chó lần nữa sau khi giết chủ nhân và trốn thoát?

“Xin thứ lỗi ạ”, Kugutsu lẩm bẩm, đưa mặt lại gần tôi. “Tôi mong ngài không phiền con chó thấp hèn này nói chuyện gần với ngài như này”.

Anh ta đã quay lại với giọng điệu phục tùng, tự hạ thấp bản thân. Anh ta liếc nhìn Maihime rồi nói tiếp.

“Đã có rất nhiều chuyện xảy ra kể từ lần cuối tôi gặp ngài và tôi đã có đủ may mắn để tìm thấy một chủ nhân tốt. Tôi sẽ nói thêm với ngài vào lần khác. Hiện tại, tôi đang hộ tống công chúa Maihime. Xin ngài thứ lỗi”.

Kugutsu đứng thẳng lưng và tránh mắt khỏi tôi. Tôi cảm thấy ngạc nhiên. Tìm thấy một chủ nhân tốt là sao? Con người không cần có chủ nhân.

Tôi ép cái miệng khô khốc mở ra. “Khoan đã, Kugutsu. Tôi còn nhiều câu muốn hỏi. Tại sao anh lại tới dinh thự của gia tộc Mayuzumi? Maihime-san, phiền cô cho chúng tôi chút thời gian nói chuyện được không? Lâu lắm rồi chúng tôi chưa gặp nhau”.

“Ô, anh không biết tại sao chúng tôi tới đây sao? Việc người ta không biết nhiều về tôi khó chịu thật. Có lẽ tôi nóng tính hơn tôi tưởng”.

Maihime mỉm cười dịu dàng, song có vẻ cô không nghe tôi nói. Kugutsu vẫn đứng yên, không muốn chạm mắt với tôi, như thể bị ra lệnh nghiêm là phải đứng yên.

Cơn giận của tôi bắt đầu sôi sục. Nếu coi bản thân là người thì anh ta đã có thể đáp lại. Tại sao anh ta lại gọi mình là chó?”

“Nghe này, Kugutsu”, tôi nói. “Xem ra anh vẫn nghĩ mình là chó, nhưng mà…”

“Tìm thấy anh rồi, Odagiri-kun”. Một giọng nói nhàn nhã ngắt lời tôi.

Tôi quay lại và thấy Mayuzumi đang đứng đó, cầm một chiếc ô đã gập lại.

“Tôi đã tìm anh đấy. Chạy khỏi nhà giam cũng được, nhưng đi ra chỗ nào dễ tìm hơn thì chết anh à? Một vị khách phiền phức đã tới và làm vấn đề phức tạp hơn. Tôi không muốn họp với thành viên gia tộc nên chúng ta sẽ rời đi. Yuusuke-kun và Hirugao-kun đã chuẩn bị để về rồi, còn mỗi anh thôi”.

Mayuzumi thở dài, tâm trạng của cô rõ ràng đã trở nên tồi tệ hơn. Trên mặt cô là vẻ khó chịu, một phản ứng hiếm. Tôi nhận ra có người cũng có thái độ như này.

Con cáo cũng có thái độ tương tự.

Tôi có linh cảm không lành. “Vị khách phiền phức đó là ai vậy?” Tôi hỏi với vẻ cảnh giác.

Môi Mayuzumi nhếch lên. “Họ muốn con cáo”, cô giải thích. “Mayuzumi Asato không còn có giá trị với gia tộc Mayuzumi, thậm chí còn gây hại. Anh ta chỉ có thể là nguồn cơn rắc rối mới. Ngay lúc gia tộc đang không biết xử lý thế nào, có người đã muốn mua anh ta với giá cao. Nhiều người từ gia tộc chính đã đồng ý. Tiếp tục giam giữ anh ta là vô cùng phiền. Họ muốn gì, thả con cáo ra ngoài? Có lẽ chính anh ta cũng không thích thú gì khi bị đối xử như một món hàng”.

Mua con cáo. Lời nói khó hiểu khiến tôi bối rối. Tôi không biết ý họ là gì.

Con người không phải hàng hóa. Họ định làm gì với con cáo?

Đột nhiên, tôi nhớ ra một người muốn hắn ta. Hình ảnh một con mèo đen xinh đẹp và đáng sợ thoáng qua tâm trí tôi. Jingu Yuri yêu con cáo. Có người khác ngoài cô ấy muốn hắn sao?

“Thật không thể tin nổi”, Mayuzumi thở dài. “Anh đang nói chuyện với cô ta mà còn không biết chuyện đó à?”

Cô thở dài và vẫy ô duyên dáng, đầu chiếc ô màu đỏ nhọn như kim vẽ một vòng cung. Tôi nhìn theo và thấy cô gái mặc váy trắng.

“Là cô ta đấy”.

Maihime nhẹ nhàng gật đầu và mỉm cười, đôi má đỏ ửng vì xấu hổ.

-----

“Phải, tôi cũng có nỗi hổ thẹn. Gần đây tôi mới lên mười tám. Tôi chưa đủ trưởng thành để mạnh dạn nói về mấy chuyện xấu hổ như vậy với mặt tỉnh bơ”, Maihime nói, ngồi tao nhã. “Đồng thời, sẽ là thô lỗ nếu cư xử ngượng ngùng khi mà tôi đang đưa ra yêu cầu. Tôi sẽ nói tế nhị để có thể bày tỏ mong muốn của mình… Tôi muốn có giống của anh ấy”.

Cô ấy chẳng hề tế nhị tí nào. Kugutsu vẫn đang ở cạnh cô, vẻ mặt không đổi.

Chúng tôi nhìn nhau. Trước khi Hirugao có thể hỏi giống nghĩa là gì, Yuusuke đã bịt miệng cô lại.

“Đồ ngốc, tất cả bọn họ”, Mayuzumi khẽ lẩm bẩm, véo thái dương.

Một lời nhận xét khó nghe, nhưng tôi đồng tình.

Kugutsu đưa chúng tôi tới nhà Maihime, cách dinh thự Mayuzumi ba tiếng lái xe. Có vẻ chúng tôi đã đi qua nhiều đường vòng. Dù nằm ở cùng một tỉnh, song chúng tôi lại mất quá nhiều thời gian.

Căn nhà bốn tầng có hình dáng kỳ lạ và hẹp, thoạt nhìn trông như một pháo đài sừng sững. Nó cao hơn hẳn khu dân cư xung quanh, một tòa tháp kỳ lạ giữa thị trấn nông thôn hoang vắng. Những căn nhà xung quanh không có dấu hiệu sự sống, có vẻ là không có người ở.

Tôi không biết người khác nhìn nhà của Maihime như nào, song rõ ràng là nó vô cùng kỳ lạ. Người ta thường tránh những nơi người có năng lực siêu nhiên sinh sống.

Đây đồng thời cũng là xưởng của Maihime, căn nhà chứa đầy rối. Kể cả lúc này đây, cô cũng đang bị bao quanh bởi vô số con rối đủ loại kích cỡ, từ nhỏ tới khổng lồ, những bản sao cơ thể con người nằm rải rác khắp chốn. Đèn nhấp nháy phản chiếu trong đôi mắt đỏ ngầu của con búp bê khổng lồ cạnh Kugutsu, cái lưỡi dày của nó đầy nụ vị giác.

Karakuri Maihime là một người điều khiển rối có năng lực siêu nhiên.

Cô dường như là hậu duệ của một người sinh ra giữa một con rối sống và một người điều khiển rối, tổ tiên cô đã kể lại câu chuyện khó tin này trong các buổi biểu diễn. Dù sự thật vẫn chưa được xác minh, cô ấy nói rằng mình có thể tạo ra những con rối tăng thêm tính thuyết phục cho câu chuyện.

Cô nói rằng sản phẩm đắt nhất của xưởng không khác gì so với người thật và để truyền lại năng lực cho người kế tiếp, cô đang tìm một người chồng.

“Con của những người sở hữu năng lực siêu nhiên có khả năng cao sẽ thừa hưởng năng lực của họ”, Mayuzumi nói. “Cơ mà như thế không có nghĩa cô phải chọn Asato, đúng chứ? Tôi không biết có người nào phù hợp không, nhưng nếu cô chỉ muốn có thai thì chắc hẳn phải có những lựa chọn khác. Thêm nữa, nếu họ nghèo, họ sẽ bị bán với giá thậm chí còn rẻ hơn”.

“Không phải ai cũng được đâu”, Maihime trả lời. “Tôi đang tìm một người có năng lực đặc biệt. Tôi đã nghe về hiềm khích giữa cô với anh ấy. Anh ấy đã tạo ra những con hình nhân trắng. Tôi thấy hứng thú với người có năng lực giống với tôi. Cô biết đấy, hai người sở hữu năng lực siêu nhiên khác nhau khó mà dự đoán sẽ sinh ra thứ gì. Thật buồn khi cô không thể nhận ra được ý định thực sự của tôi. Tôi thực ra khá đa cảm đấy”.

Maihime chạm vào khóe mắt của mình. Mayuzumi cau mày trước hành động giả tạo đó.

Yuusuke khịt mũi còn Hirugao mở to mắt, toàn thân cô cứng đờ bất thường. Cô có lẽ sợ những con rối xung quanh chúng tôi.

“Đáng tiếc, lũ hình nhân đó không phải sản phẩm từ năng lực của anh ta”, Mayuzumi giải thích. “Chúng chỉ là thứ anh ta tình cờ có được. Chúng không còn nữa. Bỏ cuộc đi. Với lại, cô vẫn còn trẻ. Sao lại vội vàng thế?” Câu cuối nghe có phần đột ngột, thể hiện rõ sự khó chịu của cô ấy trước yêu cầu của Maihime.

Maihime vuốt tóc, nhấc lên chút rồi thả nhẹ xuống sau lưng.

“Tôi đã nghe câu đó nhiều rồi. Tuy nhiên, tôi muốn nghe câu đó trực tiếp từ anh ấy. Thông tin từ bất kỳ người nào khác ngoài người được hỏi đều thiếu chân thành. Còn tại sao tôi lại vội vàng thế thì nhìn tóc tôi phát là biết ngay. Tôi sẽ rất buồn nếu cô không hiểu”.

Mái tóc trắng mượt bồng bềnh của cô đẹp như mạng váy cưới. Cô áp mặt vào tay vịn ghế.

“Ngoài những con rối, trong nhà này chỉ có tôi và Kugutsu”, cô nói tiếp, vuốt ve lòng bàn tay của Kugutsu. “Năng lực của gia tộc tôi chỉ truyền lại cho một đứa trẻ. Những đứa trẻ khác sẽ bị bán sau khi đạt một độ tuổi nhất định. Và rồi sau đó, cha mẹ chúng sẽ chết”.

Phong tục của họ là chỉ có người sở hữu năng lực siêu nhiên mới được phép ở lại xưởng. Cô không có vẻ cảm thấy cô đơn.

“Những thành viên trong gia tộc tôi dần dần mất đi màu tóc và chết yểu”, cô nói tiếp bằng giọng vang vọng và tự hào. “Sinh con càng muộn thì càng nguy hiểm. Gen của chúng tôi có vẻ bất thường. Có lẽ câu chuyện tổ tiên chúng tôi được sinh ra giữa một con người và một con rối là thật”.

Đôi mắt buồn ngủ của cô trái ngược với tông giọng bi thương. Ý định thực sự của cô vẫn còn khó thấu.

Mayuzumi khẽ thở dài và xua tay vì khó chịu. “Tôi hiểu rồi. Tôi rất cảm kích vì cô đã giải thích, nhưng quyết định của tôi vẫn không đổi. Từ bỏ đi”.

“Tôi biết quyết định của cô là gì, nhưng nó không ảnh hưởng tới quyết định của tôi. Tôi là người muốn gì thì sẽ lấy đấy. Ngoài Kugutsu, tôi cũng muốn anh ấy. Ta thảo luận chứ? Chúng ta nên thảo luận trước”.

Maihime đan ngón tay lại và mỉm cười. Lông mày của Mayuzumi nhíu thêm. Chuyện đang trở nên phiền phức.

Mayuzumi đang phớt lờ ý muốn của gia tộc chính. Dù ý muốn của cô ấy là tuyệt đối, song phớt lờ Maihime có thể khiến đàm phán thất bại. Bầu không khí xung quanh Mayuzumi trở nên lạnh như băng.

Maihime nghiêng đầu. Ánh mắt của cô lần đầu hướng sang tôi, Yuusuke và Hirugao.

“Anh Odagiri, cậu gì đó và cô bé nhỉ? Nghe chúng tôi nói chắc hẳn nhàm chán lắm. Tôi muốn tỏ ra chu đáo với người khác. Thời nay sự chu đáo rất quan trọng. Kugutsu, Kugutsu này. Anh có thể chiêu đãi khách của chúng ta không?”

“Chắc chắn rồi ạ, thưa công chúa. Mong muốn của cô là mệnh lệnh của tôi”.

Kugutsu cúi đầu sâu. Maihime mỉm cười và xoa đầu anh ta, một hành động đầy tình yêu thương. Kugutsu đứng thẳng người. Mặt anh vô cảm, song có vẻ anh rất hạnh phúc.

“Tôi sẽ để anh chọn màn trình diễn. Anh muốn làm gì, Kugutsu?” Maihime hỏi, chống má lên tay.

Màn trình diễn là sao? Yuusuke và tôi nhìn nhau.

Hirugao vẫn bị tay Yuusuke che miệng đứng thẳng người vì lý do nào đó.

Kugutsu mỉm cười. “Câu chuyện về con chó được không ạ?” Anh trả lời nhanh.

-----

Cầu thang nhô ra từ tường là một kiểu kiến trúc kỳ lạ. Với khoảng trống và góc dốc thì một bước hụt có thể dễ dàng khiến ta ngã chết.

Kugutsu dẫn chúng tôi lên tầng bốn, tay chúng tôi nắm chặt vào lan can khi chúng tôi bước lên những bậc thang chênh vênh. Cắp túi đựng gậy bóng chày bên một tay, Yuusuke cõng Hirugao. Hirugao đang nhắm mắt, có vẻ kiệt sức. Yuusuke ngoái đầu lo lắng nhìn.

“Hirugao? Em buồn ngủ à?” Yuusuke hỏi. “Em khỏe chứ?”

“Em không sao đâu, Yuusuke”, Hirugao mỉm cười lẩm bẩm. “Em quen rồi”.

Khi chúng tôi lên tới tầng hai, Yuusuke nhẹ nhàng đặt cô xuống và áp trán vào trán cô. Hirugao cảm thấy nhột và cười khúc khích, song cô có vẻ không khỏe.

“Không sốt”, Yuusuke nói. “Em chắc mình ổn không vậy?”

“Có chuyện gì sao, thưa ngài?” Kugutsu hỏi. “Tiểu thư đây cảm thấy không khỏe ạ?”

“Chắc do là căng thẳng. Em khỏe không, Hirugao? Em muốn nghỉ ngơi không?”

“Em khỏe, thật mà. Em không muốn làm phiền đâu”. Hirugao lắc đầu cố chấp.

Chúng tôi quyết định đi tiếp lên tầng bốn như đã định.

“Khi biết quý cô Maihime định ghé thăm gia tộc Mayuzumi, tôi ngạc nhiên lắm”, Kugutsu kể. “Ngôi nhà đó là một nơi đáng sợ với tôi. Tuy nhiên, lúc gặp được ngài ở đó… quả thực cảm xúc tôi lẫn lộn lắm. Tuy nhiên, tôi không khỏi cảm thấy vui mừng”. Anh nở một nụ cười thành thật.

Mắt tôi nhìn về phía bàn tay phải của anh ta. Đó là lúc tôi nhận ra một điều kỳ lạ: những ngón tay rối không sơn màu được gắn vào một chiếc găng tay che phủ toàn bộ bàn tay anh ta. Đó là một thứ thay thế cho những ngón tay đã bị Uka cắn đứt.

“Thật tuyệt vời, đúng không ạ?” Kugutsu nói. “Quý cô Maihime đã cho tôi thứ này. Tôi thay nó thường xuyên nên là tôi không sơn màu gì, cơ mà nó cử động giống như những ngón tay cũ của tôi. Cô ấy rất tốt bụng và chưa từng mắng hay đánh tôi. Cô ấy giống như một nữ thần vậy. Tôi thực sự rất may mắn khi cô ấy quan tâm tới tôi”. Anh cười tươi, cảm thấy xấu hổ.

Tôi không thể đồng ý với anh ta. Tôi hình dung ra vẻ ngoài của Maihime, luôn luôn buồn ngủ và tỏa ra một bầu không khí ngọt ngào độc địa. Ý định thực sự của cô bị tấm màn bí ẩn che khuất. Tôi không thể toàn tâm toàn ý ủng hộ mối quan hệ của Kugutsu với cô.

“Kugutsu, tôi không nghĩ anh là một con chó đâu”, tôi nói. “Mong anh nhớ kỹ”.

“Tôi là một con chó. Đó là lý do quý cô Maihime giữ tôi ở cạnh. Với tôi thế là đủ rồi ạ. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ hạnh phúc như này”.

Tôi nhớ lại lời Maihime nói. Những người không phải người có năng lực siêu nhiên không được phép ở lại xưởng, song Kugutsu lại được phép ở bên cạnh cô. Nếu lý do là anh ta là một con chó thì chẳng phải thật tồi tệ sao?

Tôi chần chừ trước khi tuyên bố, “Tôi không nghĩ đó là hạnh phúc thực sự”.

Kugutsu có vẻ buồn bởi lời của tôi. Anh định nói gì đó khác.

“Gã này bị sao vậy?” Yuusuke xen ngang. “Anh ta là một tên khổ dâm hay gì à?”

“Nói năng tử tế, Yuusuke”.

Môi Kugutsu nhếch lên. “Tôi không phải một tên khổ dâm ạ”, anh tuyên bố chắc nịch. “Tôi chỉ là một con chó thôi”.

“Vậy ra anh không chỉ là một tên khổ dâm mà là một tên siêu cấp khổ dâm”, Yuusuke nhận xét. “Thế giới này rộng thật đấy. Ta sẽ không bao giờ hiểu hết mọi thứ”, cậu nói thêm với một cái gật đầu.

Tôi gõ vào đầu Yuusuke, đảm bảo không đánh trúng Hirugao. Cậu kêu lên. Kugutsu im lặng một hồi và quay mặt đi, quyết định không cần phải giải thích thêm cho cậu ấy.

Chúng tôi sớm lên tới tầng bốn. Tầng này không có vách ngăn và sàn được trải một tấm thảm dày. Những con rối xếp dọc theo những bức tường, mỗi con to gần bằng người thật và được phỏng theo nhiều lứa tuổi khác nhau. Nếu tập hợp những con mặc những bộ quần áo phong cách hồi xưa cũ, ta có thể tạo ra một ngôi làng nhỏ.

Một phần ba diện tích căn phòng là một sân khấu bằng gỗ, hiện đang bị một tấm màn đỏ che khuất. Nó trông giống như một nhà hát.

Kugutsu dang rộng hai tay và ưỡn ngực. “Chào mừng!”

“Chào mừng!” Vô số giọng nói vang lên.

Tôi nhanh chóng nhìn ra sau.

Những con rối chuyển động lách cách, di chuyển về phía trước dù không có bất kỳ ai điều khiển. Những khớp lộ ra cho thấy chúng được làm thô kệch là có chủ đích. Chúng giống như những con rối bị cắt dây và dù ngoại hình của chúng khác hẳn, cách chúng tự động di chuyển làm tôi nhớ tới một thứ.

“Tôi cảm thấy muốn đánh chúng”, Yuusuke nói. “Cảm giác như gậy bóng chày của tôi đang gào thét”.

“Chúng giống như lũ hình nhân trắng. Bảo sao cô ấy lại muốn Asato thế”.

Những con rối tiếp tục di chuyển, xếp hàng cạnh Kugutsu rồi đồng loạt cúi chào.

Kugutsu cũng cúi chào. “Ngài thấy sao ạ? Rất nhiều người thích rối không có quan hệ gì với những người có năng lực siêu nhiên đã tới ngôi nhà này. Chúng tôi luôn luôn biểu diễn múa rối để giải trí cho họ. Xin hãy tận hưởng trong khi quý cô Azaka và quý cô Maihime thảo luận xong ạ”.

Kugutsu và lũ rối lại cúi chào. Hirugao dụi mắt, trèo xuống khỏi lưng Yuusuke rồi ngồi phịch xuống sàn. Chúng tôi ngồi xuống cạnh cô. Yuusuke xoa tấm lưng nhỏ nhẹ nhàng.

Ba con rối bước tới trước, những chiếc mũi khoằm rung động khi chúng nói bằng giọng the thé.

“Những vị khách thân mến có thấy chán không?”

“Các bạn có buồn chán không, những vị khách thân mến?”

“Trông các bạn đang buồn chán lắm, những vị khách thân mến”.

Ba con rối bà lão cười khúc khích và có thứ gì đó xuất hiện từ đằng sau sân khấu cùng tiếng kim loại rỉ cọ xát. Một gã hề trên chiếc xe đạp một bánh ngã ra trước và va vào một cô gái mặt một chiếc váy thô tục khiến cả hai ngã vụng về.

Một quý ông cao tuổi hút tẩu lắc đầu nuối tiếc. “Sự buồn chán của khán giả là nỗi xấu hổ đối với những gã hề, diễn viên cũng như là ca sĩ”, ông nói bằng giọng to, rõ ràng.

“Vậy, bạn có muốn một màn trình diễn dành riêng cho bạn thưởng thức không?” Gã hề bật dậy, chiếc mũi đỏ rung lên. “Hãy bắt đầu bằng một câu chuyện, một câu chuyện giống với truyện ngụ ngôn”.

“Ngày xửa ngày xưa, có một con chó trung thành và một người chủ thật thà”.

Khi một người đàn ông gầy gò giữ một con chim trong tay đứng dậy và mở đôi môi cong queo của nó ra, tiếng cười điên cuồng vang lên. Con vẹt máy tiếp tục cười như thể đã bị hỏng.

“Tuy nhiên, cần biết rằng, câu chuyện này có ý nghĩa, nhưng không có bài học”.

“Bài học. Bài học. Bài học. Bài học. Bài học. Bài học. Bài học. Bài học”, những con rối hét, đồng loạt giơ nắm đấm lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, chúng tản nhanh sang hai bên và một chàng trai trẻ đẹp mã bước tới trước, đôi mắt xanh lấp lánh.

“Nhiều người muốn dạy dù chúng ta chẳng hiểu”. Anh càu nhàu. “Có lẽ trong câu chuyện này có ẩn chứa lời dối trá, cơ mà không có thứ gì vĩ đại như một bài học”.

Anh vẫy ngón tay và vung tay như một nhạc trưởng. Những con rối lần lượt gật đầu. Chàng trai trẻ từ từ chuyển động thư thái hơn và cúi chào.

“Tuy vậy, nếu bạn vẫn thấy hứng thú, hãy ngồi xuống và lắng nghe. Trà vẫn còn và nếu muốn đồ ăn nhẹ thì có đầy món để bạn thưởng thức”.

Kugutsu xuất hiện từ bên phải sân khấu, bưng tách và nhảy xuống. Anh pha trà trước mặt chúng tôi, đặt thêm thìa, bánh quy và đồ ngọt ở gần.

“Đây chỉ là một câu chuyện ngớ ngẩn kể về một con chó và một cái xác”, anh nhẹ nhàng nói câu kết thúc.

Tiếng nhạc sôi động đột nhiên vang lên khi tấm màn trên sân khấu kỳ lạ được kéo lên.

-----

Những giai điệu ma mị vừa vui tươi vừa ảm đạm vang vọng khắp căn phòng, những thanh âm méo mó nghe giống nhạc lễ hội. Khi một gã hề xuất hiện trước sân khấu và vung vẩy một chiếc kèn cũ, một tiếng động chói tai xé toạc những âm thanh lộn xộn.

Gã hề thổi tiếng kèn cao vút và thông báo bằng giọng méo mó như những giai điệu xung quanh, “Màn một: Con chó ngã gục như nào và nó được nhặt như nào”.

Một tiếng lạch cạch kỳ lạ vang lên. Một con chó đồ chơi di chuyển ra trung tâm sân khấu, cơ thể bằng thiếc được gắn những bánh xe cũ còn đầu và thân được phủ lớp lông lộn xộn, được dán bằng keo.

“Gâu, gâu, gâu, gâu”, nó sủa những tiếng máy móc.

“Ôi, cuộc đời này trống rỗng quá”, một giọng nói nhẹ nhàng của con người vang lên.

Kugutsu đang ngồi trước sân khấu, dịch tiếng sủa của con chó. Trong tay anh ta là một cuốn sách mỏng; tôi đoán đó chắc là kịch bản.

Lúc đó tôi mới hiểu rằng dù những con rối cử động như diễn viên, chúng chỉ đơn giản là làm theo những chuyển động được thiết lập sẵn. Maihime đã hỏi Kugutsu muốn kể câu chuyện gì. Những con rối có lẽ đã được lập trình sẵn vài vở kịch. Cảnh tượng trước mắt tôi chỉ là một sản phẩm do năng lực siêu nhiên của Maihime tạo ra.

Những con rối được phỏng theo người và chó thực hiện những hành động được thiết lập sẵn.

Gâu, gâu, gâu.

“Tôi không muốn gì nhiều. Tôi chỉ muốn tình yêu từ người khác. Tôi muốn lòng tốt bình thường. Tuy nhiên, tôi còn không thể có nó. Cuộc đời của tôi trống rỗng quá. Nếu mong muốn của tôi được thực hiện, tôi không ngại bị giết. Dù vậy, giờ tôi đang hấp hối khi mà thậm chí không biết tới hơi ấm cơ thể con người”.

Con chó nhổ ra một miếng vải đỏ nhăn nhúm, để cho nó treo lòng thòng. Có vẻ nó tượng trưng cho lưỡi con chó. Hàm dưới con chó co giật và nó đột nhiên ngã xuống, bánh xe xoay tròn bất lực trong không khí. Dù bánh xe có xoay nhiều tới đâu thì con chó cũng không thể đứng dậy lại.

Gâu, gâu, gâu.

“A, trống rỗng quá, buồn quá, đau đớn quá. Mong ước của tôi vẫn không thành và chẳng có gì thay đổi. Vậy thì chẳng phải tôi không nên trốn thoát sao? Nhưng mà, nơi đó là địa ngục. Việc trốn thoát là vấn đề phẩm giá. Tôi muốn được tự do và tôi đã có được tự do. Giờ đây, tôi đang chết đói. Tôi không thể chịu đựng được cơn khát này”.

Bánh xe vẫn xoay tiếp. Yuusuke ngáp còn Hirugao nhìn chằm chằm vào con chó với ánh mắt lạnh băng. Khi bánh xe chậm dần, con chó rên rỉ thảm thương.

“A, giá như tôi có một người chủ nhân tốt!” Kugutsu kêu thảm thiết.

Ngay lúc đó, có thứ xuất hiện từ bên trái sân khấu.

Một cô gái ăn mặc giản dị bước tới. Khi thấy con chó, cô dừng bước và che miệng bằng một hành động ngạc nhiên khoa trương.

Cô gái bước lại gần con chó với những sải chân dài. Phủi chân váy, cô ngồi xuống sàn, mở nắp chai nước của mình và cho con chó uống. Chai tuy rỗng, song con chó há và ngậm miệng như thể nó đang thực sự uống nước. Cô gái mỉm cười dịu dàng và xoa đầu nó.

Bánh xe lại bắt đầu xoay, tốc độ ngày càng nhanh hơn cho tới khi con chó hồi phục sức lực.

Gâu!

“A!”

Con chó vẫy đuôi. Được gắn một chiếc quạt nhỏ, cái đuôi xoay tít mù. Cô gái bế con chó lên và đặt nó xuống sàn. Con chó chạy quanh cô gái, sủa lên vui vẻ.

Gâu, gâu!

Tấm màn sân khấu hạ xuống.

Vải đỏ che đi tầm nhìn của chúng tôi.

-----

Màn múa rối kỳ lạ tiếp tục với nhịp độ đều đặn, câu chuyện kể về con chó và cô gái tiến từ chương này sang chương khác.

Gâu, gâu, gâu.

“Và thế là, tôi may mắn có được một người chủ nhân tốt”, Kugutsu nói, giải thích ý nghĩa những tiếng sủa đều đều của con chó.

Cả hai âm giọng tôi nghe đều khó chịu. Cô gái vẫn im lặng và tất cả những nhân vật khác chỉ thể hiện cảm xúc qua chuyển động khoa trương và vẻ mặt.

Giai điệu vui tươi nhưng trống rỗng vẫn tiếp diễn, chẳng màng tới diễn biến cốt truyện. Con chó và cô gái sống trong yên bình. Con chó tận tình phục vụ cô gái, chở cô và mang đồ cho cô mỗi khi cô ra ngoài, giúp làm việc nhà. Vì cô gái, con chó làm việc không ngừng nghỉ.

Gâu, gâu, gâu, gâu.

“A, tôi hạnh phúc quá. Tôi đã được ban phước”.

Vở kịch kể lại cuộc sống thường ngày của con chó và cô gái theo kiểu hài hước. Tuy nhiên, tới một ngày, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Một bà lão ở gần đó đi ngang qua chuồng chó. Bà nhìn vào trong và sững người. Bà giơ gậy và chân lên cao, mắt mở to và mồm há hốc; đó là một tư thể để diễn tả cơn sốc nặng.

Bà lão vung cây gậy một cách hài hước và bỏ đi. Con chó đang ngủ không để ý tới bà.

Ngày kế tiếp, dân làng bu quanh nhà cô gái.

Những người từng cười với cô gái cho tới ngày hôm qua giờ đang giơ nắm đấm, thể hiện những lời lên án thầm lặng. Không có âm thanh nào, song vẻ mặt của họ đang rất hung dữ.

Ghê tởm, tức giận, khinh thường, căm ghét. Ghê tởm, tức giận, khinh thường, căm ghét.

Tất cả khuôn mặt đều nhăn nhó xấu xí.

Cô gái xuất hiện từ phía sau, miệng há hốc. Cô kêu lên một tiếng hét vô thanh.

Cô gái chạy ra sau bình phong. Đám đông tức giận không nhân từ, vừa hét vừa ùa vào nhà cô gái, tràn qua cánh cửa nhỏ.

Ngôi nhà đổ sập, đống đổ nát đè lên cô gái tội nghiệp.

Bà lão đập gậy vào nhà. Người đồ tể vung nắm đấm. Trẻ con giẫm đạp ngôi nhà. Một tên ăn xin phỉ nhổ. Tất cả đều có ý định giết chết cô gái bị mắc kẹt.

Tôi nín thở, sợ hãi quan sát bầu không khí thù địch. Tôi lo lắng liếc nhìn Yuusuke và Hirugao, song họ dường như không quan tâm. Yuusuke có vẻ buồn chán còn mặt Hirugao chẳng có biểu cảm gì, như thể cô không cảm thấy gì cả. Có gì đó không ổn. Tôi nghĩ có nên gọi họ không, song có thể là họ chỉ đang mải xem vở kịch.

Tôi quyết định không làm phiền họ và lại dõi mắt về phía sân khấu.

Cuộc náo loạn diễn ra trong im lặng, ngoại trừ tiếng sủa tức giận của con chó. Đám người không bao giờ thốt ra một lời. Một tiếng hét bi thương vang lên, song đám đông không ngừng cố giết chết cô gái.

Gâu, gâu. Uuuuu. Gâu, gâu. Uuuuu. Gâu, gâu. Uuuuu. Gâu, gâu. Uuuuu. Gâu, gâu. Uuuuu. Gâu, gâu. Uuuuu.

Kugutsu không dịch tiếng kêu của con chó. Anh cúi gằm mặt, bịt tai lại, như thể anh có thể nghe thấy tiếng của đám dân làng.

Cuối cùng, sự hỗn loạn lắng xuống. Một chiếc rìu xẻ ngang tấm bình phong và dân làng lôi ra một con rối cô gái tàn tạ, khẽ lẩm bẩm gì đó. Giống như khi bắt đầu vở kịch, lũ rối tách ra hai bên, tạo ra một con đường trên sân khấu.

Dân làng mang xác cô gái đi trên con đường. Cuối đường là một cửa sổ lớn có ánh sáng bầu trời mùa đông ảm đạm chiếu vào.

Con chó bất động, nhìn chằm chằm vào thân thể vô hồn của chủ nhân. Những cô gái làng chạy về phía nó. Họ nói lời an ủi, xoa đầu, cho nó tình yêu mà nó hằng khao khát.

Tuy vậy, con chó vẫn im lặng, mồm ngậm chặt, không tru lên lấy một lần.

Xác cô gái bị đưa tới cửa sổ. Hai người đàn ông lực lưỡng nhấc cô lên và ném cô ra ngoài. Vài giây sau, có một tiếng bõm to.

Và rồi, những giọng nói vang lên. Lũ rối im lặng từ đầu tới giờ bỗng bật cười. Tiếng cười của chúng biến thành một điệp khúc mãnh liệt tấn công lỗ tai tôi. Đám người gập người lại khi cười. Giai điệu vui vẻ nhưng trống rỗng đã dừng lại và chỉ còn những tiếng cười độc ác cao vút khiến tôi dựng tóc gáy. Hòa lẫn với tiếng cười là một âm thanh nhỏ buồn bã.

Lạch cạch, lạch cạch.

Con chó bỗng chạy đi, luồn qua cánh tay của các cô gái trong làng.

Lạch cạch, lạch cạch.

Bánh xe xoay nhanh hơn. Con chó chạy qua đám người với tốc độ kinh hồn.

Kugutsu đứng dậy và ném quyển kịch bản xuống sàn. Trước khi tôi có thể ngăn anh ta lại, anh ta đã chạy đi, túm lấy con chó và ôm vào ngực. Anh ta tiếp tục chạy như thể bị thôi thúc bởi cơn bốc đồng điên rồ nào đó.

Ngay khi tới được cuối con đường đám dân làng đã tạo ra, anh ta không ngần ngại nhảy và biến mất khỏi cửa sổ. Một lúc sau, lũ rối ngã sầm xuống sàn.

Tôi không nghe thấy tiếng bõm nào.

“Kugutsu!” Tôi hét và chạy tới cửa sổ.

Anh ta đã làm quái gì vậy? Anh ta đang định làm cái gì? Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi nhìn xuống và thấy một cái hồ xanh và một khu vườn phủ đầy rêu ướt.

Kugutsu đang nổi trên mặt nước. Ôm cả con rối con chó và cô gái, anh ta vẫy tay với tôi.

Anh ta đang mỉm cười, tóc dính vào mặt.

Tiếng lũ rối ngã xuống đã át đi tiếng nước bắn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm và lau đi mồ hôi lạnh. Kugutsu đứng dậy, người chảy nước. Anh lắc người như một con chó ướt rồi chạy tới cửa sau. Dường như anh ta không bị thương.

Tôi quay lại chỗ hai người kia. Yuusuke đang ngáy. Tôi nhìn Hirugao. Cô mỉm cười và đặt ngón trỏ lên môi. Cô không muốn đánh thức Yuusuke.

Tôi gật đầu và ngồi xuống cạnh cô ấy.

Vài phút sau, Kugutsu lên tới tầng bốn. Anh ta đã thay một bộ vest khác màu, song tóc vẫn ướt. Anh ta ném con rối cô gái và con chó sang bên; chúng ướt và dính lấy nhau.

“Xin lỗi vì đã để ngài phải đợi”, anh nói. “Ngài thấy như nào ạ? Chúng tôi thực sự không thể biểu diễn nhiều câu chuyện này vì nó quá siêu thực, nhưng đoạn tôi nhảy ở phần cuối rất được yêu thích. Càng đồi trụy thì họ lại càng thích. Có lẽ họ cần đoạn hồi hộp”.

“Trong mắt anh tôi là thằng đồi trụy à?” Tôi hỏi bằng giọng trầm đến tôi cũng bất ngờ. “Tôi đã thực sự lo lắng đấy!”

Kugutsu vội lắc đầu. Những giọt nước văng khắp các hướng.

“Sao anh lại tự nhiên nhảy khỏi cửa sổ hả?!” Tôi nói tiếp, máu sôi lên. Anh ta đã đi quá giới hạn. Tôi không quan tâm đó có phải một phần của vở kịch không. “Nếu không nhảy đủ xa, anh có thể đã bị thương. Anh nên chăm sóc bản thân mình tốt hơn! Chú ý tới mạng của mình đi!”

“Tôi xin lỗi ạ! Tôi không định làm ngài khó chịu. Tôi xin lỗi. Tôi chỉ nghĩ ngài sẽ hiểu”.

Lông mày tôi nhíu lại. “Hiểu cái gì chứ?”

Anh ta đang nói cái quái gì vậy?

Kugutsu gật đầu mạnh. Giọng anh ta đột nhiên thay đổi. “Tuy nhiên, cần biết rằng, câu chuyện này có ý nghĩa, nhưng không có bài học”, anh ta đọc lại bằng giọng trầm, nghe như đang hát.

Tôi lặp lại câu đó trong đầu.

Không có bài học nào, song nó có ý nghĩa.

“Ngài có biết ý nghĩa câu chuyện là gì không ạ? Tại sao cô gái chết? Tại sao cô ấy bị chỉ trích, căm ghét và giết?”

“À, tôi hiểu rồi”, Yuusuke xen ngang. “Ngu ngốc thật”. Cậu tặc lưỡi.

Cậu đã tỉnh. Kugutsu không hỏi cậu câu trả lời. Anh im lặng chờ câu trả lời của tôi.

Phải mất một lúc tôi mới nhận ra.

Tại sao anh ta lại dịch tiếng kêu của con chó? Sao mà một con chó nhỏ có thể chở cô gái?

Tại sao bà lão lại ngạc nhiên khi nhìn vào trong chuồng chó? Tại sao cô gái lại bị lên án và giết chết?

Tại sao Kugutsu lại nhảy xuống cùng con chó ở đoạn cuối?

“Con chó là ẩn dụ cho con người”, tôi nói. “Cô gái nuôi một người cô tìm thấy nằm trên đường như một con chó. Dân làng phát hiện, lên án và giết chết cô. Phải vậy không?”

“Phải. Chính xác rồi ạ. Người cô đã cứu chạy theo cô và tử tử. Đó là ý nghĩa câu chuyện”.

Câu chuyện của con chó giống với hoàn cảnh của Kugutsu. Con người lên án người khác vì nuôi người như thú cưng. Có thể họ yêu thương nhau, song đó vẫn là hành vi vô đạo đức. Ý anh ta chắc hẳn là vậy.

“Và phần đáng sợ nhất trong câu chuyện này là đám dân làng”, Kugutsu tuyên bố. Đôi mắt đen của anh ta chạm phải mắt tôi. “Họ đã phá hủy hạnh phúc của con chó. Con chó không thể là gì khác ngoài một con chó. Kể cả sau khi trốn thoát khỏi người chủ nhân vô nhân tính của mình, con chó cũng không thể trở lại thành người. Vậy nên, cô gái đã yêu thương con chó như là một con chó. Thế thì có gì là sai ạ? Cô gái và con chó đang hạnh phúc. Đám dân làng đã giết oan cô gái”. Giọng anh ta có sự tức giận.

Anh ta có một cách suy nghĩ méo mó. Giai điệu tươi sáng và trống rỗng phát lại trong tai tôi và vở kịch vừa rồi hiện lại trong tâm trí.

Quả thực cô gái và con chó đang hạnh phúc. Họ sống trong yên bình cho tới khi bà lão xuất hiện. Sau khi đám dân làng phá hủy tất cả, con chó đã rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

Tôi không biết bên nào đúng, nhưng câu trả lời là rất rõ ràng.

Cả hai bên đều sai.

“Anh nhầm rồi, Kugutsu. Cô gái và con chó đáng lẽ phải sống cùng nhau như là một cô gái và một chàng trai trẻ. Đúng chứ? Theo lẽ thường, dân làng làm thế là bình thường. Hạnh phúc của họ là sai lầm”.

“Tôi xin phép không đồng ý ạ. Một người đã được định sẵn là gì đó không thể là bất cứ gì khác”.

Kugutsu nở một nụ cười cam chịu. Vẻ mặt mệt mỏi của anh ta làm tôi nhận ra một điều.

Anh ta muốn coi bản thân không phải là một con chó, song không thể.

Sự im lặng inh tai bao trùm. Tôi nhìn quanh. Căn phòng ngổn ngang những con rối bất động như xác chết.

Tôi giờ đã hiểu tại sao Kugutsu lại cho tôi xem vở kịch.

Anh ta vỗ vai tôi bằng những ngón tay giả. “Ngài vẫn không thay đổi. Ngài vẫn là một người đàn ông tốt bụng. Kể cả bây giờ, ngài vẫn lo lắng cho tôi. Vậy nên tôi cho ngài xem vở kịch. Tôi hài lòng với cuộc sống này”, anh nhẹ nhàng khẳng định.

Đôi mắt ướt của anh ta thuộc về một con chó đã tìm được mái ấm hạnh phúc.

“Sau khi trốn thoát khỏi cô Chihana… Ý tôi là, thứ rác rưởi đó, quý cô Maihime đã giúp đỡ tôi khi tôi đang bị thương. Cô ấy đã tỏ ra tốt bụng với một con chó đã xâm phạm nơi ở của mình mà còn không hỏi tại sao tôi bị thương. Với tôi thế là đủ rồi ạ. Tôi hạnh phúc với cuộc sống này. Vậy nên… ngài không cần phải lo lắng cho tôi nữa”. Kugutsu mỉm cười nhẹ nhàng.

Tôi nghiến răng. Tôi muốn hét lên, nói rằng anh ta lầm rồi. Anh ta đã chịu khổ sở vì bị Chihana đối xử như một con chó. Anh ta không thể nào hạnh phúc khi nghĩ rằng mình là một con chó.

Đột nhiên, tiếng chuông vang lên.

Một chiếc chuông treo trên một sợi dây đang đung đưa. Đầu sợi dây có vẻ nối từ tầng dưới. Kugutsu đứng thẳng người và cử động đầu như một con chó được chủ gọi.

“Tôi xin lỗi, thưa ngài”, anh nói. “Công chúa đang gọi tôi nên tôi xin phép rời đi ạ”.

“Khoan, Kugutsu. Chúng ta chưa nói xong!”

Kugutsu vội rời đi và bước xuống cầu thang.

Tôi không thể đuổi theo anh ta. Vẻ vui mừng của anh ta từ chối lời nói của tôi.

“Anh biết không… Tôi không thích cái kiểu suy sụp của gã đó”, Yuusuke lẩm bẩm.

Cậu nhanh chóng ghét bỏ Kugutsu, không đồng cảm và cũng không chần chừ.

“Một người đã được định sẵn là gì đó không thể là bất cứ gì khác”, Hirugao lẩm bẩm.

Cô có vẻ mệt, song cô nhìn lũ rối với ánh mắt thầm lặng. Sự im lặng lại quay trở lại. Tôi ép chân mình di chuyển và đi theo Kugutsu xuống cầu thang, loạng choạng xuống tầng một.

Kugutsu đang ở cùng Maihime. Anh đang quỳ trên sàn, lễ phép đưa cô một chiếc thìa mà có vẻ cô đã đánh rơi.

“Anh thực sự thích câu chuyện về con chó nhỉ?” Maihime vừa nhận chiếc thìa bạc vừa nói.

“Vâng ạ, thưa công chúa”.

Maihime xoa đầu Kugutsu và hướng ánh mắt buồn ngủ lên không trung.

“Tôi thì thích những câu chuyện bình dị hơn, Kugutsu. Những câu chuyện cổ tích đơn giản có những con người có thể hạnh phúc cùng nhau, có hiệp sĩ và công chúa. Người ta đã phát ngán những câu chuyện lặp đi lặp lại đó, cơ mà tôi thấy chúng thật tuyệt vời”.

“Nếu công chúa muốn thì tôi sẽ không bao giờ biểu diễn ‘Câu chuyện con chó’ nữa”.

“Lố bịch. Đó là câu chuyện anh thích. Đó là câu chuyện anh biểu diễn. Anh nên chọn câu chuyện anh thích. Cơ mà, tôi vẫn không thích nó”. Giọng cô vừa chứa mật ong vừa chứa nọc độc.

Maihime xoa đầu Kugutsu. Kugutsu tựa trán vào đầu gối của cô và nhắm mắt với vẻ hạnh phúc. Tôi đứng bất động, nhìn anh ta rên rỉ dễ chịu.

Lời của tôi không bao giờ có thể chạm tới khung cảnh hoàn toàn hạnh phúc này.

Tôi cảm thấy như thể mình đã trở thành một gã hề.

-----

Gã hề sô cô la vỡ thành từng mảnh, chân, tay và đầu rơi ra.

“Ừm, Mayu-san. Cô ngừng ăn kiểu như vậy được không?”

“Hửm? Tại sao? Tôi luôn ăn như thế này mà, đúng không?”

Tôi không thể nói với cô ấy rằng tôi thấy mình như gã hề. Tôi quay mặt đi còn Mayuzumi tiếp tục nhai toàn bộ cơ thể gã hề. Mùi sô cô la trở nên nồng hơn.

Như thường lệ, văn phòng tràn ngập mùi kẹo ngọt.

Chúng tôi đã trở về văn phòng sau khi cuộc đàm phán giữa Mayuzumi với Maihime thất bại. Maihime không muốn bỏ cuộc và Mayuzumi sẽ không nhượng bộ.

Họ vẫn chưa đạt được đồng thuận.

“Cô ta cứng đầu quá. Theo một cách nào đó, ta còn có thể nói cô ta đầu óc đơn giản. Yêu cầu thứ gì đó khi mà đã bị từ chối là vô ích. Cô ta sẽ làm gì tiếp theo? Dù sao kết quả cũng chỉ có một. A, khó chịu quá”.

Mayuzumi nhai sô cô la rồi nằm xuống. Cô ấy ngáp một tiếng nhỏ và duỗi người. Mayuzumi bắt đầu thư giãn, song tim tôi vẫn không thể nào mà yên ổn. Tôi không thể quên những gì Kugutsu nói với tôi.

“Ừm, Mayu-san. Chúng ta nói chuyện chút được không?”

“Hửm? Hiếm khi anh làm phiền giấc ngủ của người khác. Sao thế?”

Mayuzumi mở hé mắt. Tôi kể cho cô ấy câu chuyện con chó và cô ấy nhắm mắt lại, như thể đang nghe chuyện trước khi ngủ. Tôi không nói với cô ấy bất cứ điều gì khác.

“Hiểu rồi. Con chó là ẩn dụ cho con người”, Mayuzumi nhẹ nhàng nói. “Kugutsu đã nói với anh một điều đơn giản. Anh ta không thể là gì khác ngoài một con chó nên là để cho anh ta yên đi”. Cô ấy đơn giản lặp lại những gì Kugutsu đã nói.

Tôi đã biết điều đó rồi. Điều tôi thực sự muốn biết là suy nghĩ của cô ấy. Trước khi tôi kịp hỏi, cô ấy đã xoay người.

“Chó không nhận ra chúng là chó”, cô nói thẳng thừng. “Tôi đã nói với anh rồi”.

Cô ấy không nói thêm gì nữa. Chẳng mấy chốc, tôi nghe thấy tiếng thở nhẹ. Tôi siết chặt nắm đấm. Găng tay da của tôi vẫn còn vết cháy.

Giai điệu vui vẻ nhưng trống rỗng phát lại trong đầu tôi. Nó từ từ nhỏ dần rồi cuối cùng biến mất.

Kugutsu bế kiểu công chúa Ở đây có thể hiểu là buôn người, hoặc có thể là bán tinh trùng Cầu thang bay, đẹp thì đẹp, thoáng thì thoáng nhưng vô cùng nguy hiểm Đoạn so sánh chỗ này đọc có thể hơi kỳ cục, rối lại so với rối. Ở đây Eng dùng từ marionettes nghĩa là rối dây Mấy ní này không có ghế à